Ba ngàn năm trôi qua, sự kiện kinh thiên về gã tóc trắng ngày nào giờ chỉ còn là lời đồn truyền miệng, tựa gió thoảng bên tai, chẳng ai dám chắc đâu là thực, đâu là huyễn.
Tại Tàng Vân Tông
một trong những đại phái tu chân vang danh cả vùng Trung Vực, không khí những ngày này bỗng trở nên náo nhiệt khác thường.
Lệnh triệu tập về đại hội tỷ thí đã được ban ra, như một ngọn lửa thổi bùng lên khát vọng trong lòng mỗi đệ tử, từ những thiên tài được vạn người ngưỡng mộ cho đến cả những người vẫn đang âm thầm nỗ lực trong góc khuất.
Lệnh vừa truyền đi, khắp nơi trong phạm vi thế lực của Tàng Vân Tông đều rục rịch. Làn sóng hồi tông như triều cường cuộn trào.
Trong số những đệ tử chuẩn bị trở về, có một người tên là Dạ Thần. Chàng là đệ tử ngoại môn, tư chất tu hành chẳng mấy nổi trội. Người đời vẫn nói chàng "thiên phú hữu hạn", căn cơ linh lực bình thường, khó sánh với thiên tài các dòng họ lớn.
Chàng bất giác nhớ lại trận tỷ thí tháng trước
Đối thủ là một sư huynh nội môn cao ngạo, linh lực hơn chàng một bậc.
Khi sư huynh đó tung ra một chiêu 'Hỏa Long Rít Gào' đầy uy lực, Dạ Thần, thay vì đối đầu trực diện, lại bình tĩnh bắn một quả cầu lửa nhỏ vào một tảng đá lởm chởm bên cạnh, khiến vô số mảnh đá vụn bắn ra như một cơn mưa ám khí, buộc đối thủ phải chật vật phòng thủ, tạo ra sơ hở chỉ trong chớp mắt
Những lần như vậy, dù không được đánh giá cao về sức mạnh, nhưng lại khiến các trưởng lão giám sát phải ngấm ngầm gật đầu
Chính sự khác biệt đó đã biến chàng thành một tồn tại âm thầm mà đáng gờm.
Dạ Thần chẳng sở hữu linh căn kỳ dị, nhưng lại có một tâm hồn như thanh kiếm giấu trong vỏ – lặng lẽ, nhưng sắc bén
Chàng miệt mài nghiên cứu kinh thư, khổ luyện từng chiêu từng thức, lấy mồ hôi đổi lấy từng chút tiến bộ, dần dần trở thành một hạt giống tiềm năng khiến các trưởng lão cũng phải ngấm ngầm để tâm.
Lúc này, tại một thôn trang hẻo lánh cách tông môn vài ngày đường, Dạ Thần vừa cẩn thận gấp lại thư triệu tập, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phương xa nơi mây trắng lững lờ vờn quanh đỉnh Tàng Vân Sơn.
Trong ánh mắt ấy không chỉ là sự chờ mong, mà còn là một ngọn lửa âm ỉ cháy.
Thiên phú hữu hạn ư
chàng thầm nhủ - 'Đại hội lần này, ta phải giành được một vị trí cao
Chỉ có như vậy, ta mới có cơ hội vào được tầng hai của Tàng Kinh Các, tìm kiếm manh mối về 'Vô Cực Tâm Kinh' để giải trừ hàn độc cho muội muội.
Nỗ lực của Dạ Thần này, không thể chỉ dừng lại ở việc được công nhận!'
Chàng khoác lên người bộ đạo bào mộc mạc, đeo trường kiếm sau lưng, rồi nhanh chóng lên ngựa, nhắm thẳng đường về tông.
Đường núi gập ghềnh, lúc thì xuyên qua những cánh rừng cổ thụ mà ánh mặt trời cũng khó lọt xuống, không khí ẩm ướt mùi lá mục và tiếng vượn hú xa xăm; lúc lại băng qua những đồng hoang cỏ úa cháy vàng trải dài đến tận chân trời, nơi gió thổi mang theo cả hơi nóng của đất và mùi của những bộ tộc du mục vừa đi qua.
Khi Dạ Thần đang thúc ngựa qua một đoạn đường vắng, ánh mặt trời bị lá cây che khuất, thì tiếng hí khẽ của ngựa vang lên. Con tuấn mã bất ngờ dừng lại, đôi tai vểnh cao, ngửi gió như cảm thấy điều gì bất thường.
Dạ Thần ghìm cương, mắt khẽ nheo lại.
Khi con tuấn mã đột ngột khựng lại, Dạ Thần không chỉ cảm nhận được sự bất thường trong không khí, mà còn ngửi thấy một mùi hương lạ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, chàng thoáng cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo lướt qua rồi biến mất, tựa như ảo giác. Dáng vẻ nàng vừa cô độc, lại vừa như ẩn chứa một nỗi bi thương xa xăm sau vẻ tĩnh lặng.
Nàng mặc y phục màu xanh nhạt như lá non, mái tóc đen nhánh được búi hờ, cài một cây trâm ngọc thạch lấp lánh sắc lục. Gương mặt nàng thanh tú đến độ khiến người ta ngỡ rằng vừa lạc vào cõi mộng.
Nhưng thứ khiến Dạ Thần thực sự sững người, đến mức quên cả hơi thở, không phải là nhan sắc kinh diễm kia, mà là đôi mắt của nàng. Đôi mắt ấy trong như nước hồ thu, ẩn giấu một chiều sâu khó tả, như từng chứng kiến ngàn vạn trăng tròn.
Không khí có chút tĩnh lặng.
Chàng xuống ngựa, chắp tay nhẹ nhàng:
"Tiểu thư, nơi này hoang vắng, ít người qua lại. Nếu không phiền, tại hạ nguyện đưa tiểu thư một đoạn đường về thành."
Nữ tử giật mình quay lại, vô thức lùi lại một bước nhỏ, bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt một vật gì đó. Ánh mắt nàng sắc như dao, quét nhanh qua Dạ Thần, từ bộ đạo bào mộc mạc đến thanh kiếm sau lưng, một sự đánh giá lạnh lùng và đầy cảnh giác. "Đa tạ công tử," giọng nàng lạnh nhạt, "tại hạ không cần." Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt chân thành và không chút tà niệm của chàng, sự băng giá trong ánh mắt nàng dịu đi đôi chút
Nàng do dự một lúc lâu, rồi mới khẽ đáp: "Tiểu nữ... Lạc Anh. Nếu... nếu không quá phiền, vậy xin đa tạ công tử."
Nhận thấy sự mâu thuẫn trong lời nói và ánh mắt, Dạ Thần mỉm cười, không chấp nhận lời từ chối. Chàng vẫn kiên nhẫn đứng đó. Cuối cùng, Lạc Anh khẽ thở dài, chấp nhận lời đề nghị của chàng.
Hai người cùng cưỡi một ngựa, chàng ngồi sau giữ cương, tay cách nàng một khoảng rất lễ độ.
Trên đường, hai người chuyện trò đôi chút. Lạc Anh nói mình là người Tà Dương Tộc, lần này được cử đi mua vật phẩm trong thành, vài ngày nữa sẽ trở về
Tuy nàng nói năng nhẹ nhàng, nhưng đôi lúc ánh mắt lại ánh lên nét sắc sảo không hợp với thân phận "thị nữ" mà nàng tự xưng.
Dạ Thần tuy cảm thấy lạ, nhưng không hỏi sâu
Chàng chỉ im lặng quan sát, đáp lại ánh mắt tha thiết ấy bằng sự điềm đạm cố hữu của mình.
Mặt trời đã dần lặn sau chân núi
Ánh chiều tà kéo dài cái bóng của hai người trên con đường đầy gió.
Bóng chiều đổ dài, sương núi giăng mờ con đường phía trước
Dạ Thần siết nhẹ dây cương, cảm nhận hơi ấm từ người ngồi trước mặt, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng, vừa hoang mang lại vừa chờ đợi
Chàng không biết cuộc gặp gỡ này sẽ dẫn lối đến đâu, chỉ biết rằng, con đường trở về Tông môn của mình, dường như đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, một hướng mà chàng không thể nào đoán trước.