Cherreads

Chapter 11 - CHƯƠNG 11: BÌNH YÊN MONG MANH, SÁT KHÍ RÌNH RẬP

Một năm nữa lại lặng lẽ trôi qua tại ngôi làng nhỏ ven rừng Hoang Giới. Dưới mái nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm áp, tiểu Uyển Nhi giờ đây đã tròn hai tuổi, càng lớn càng xinh xắn và lanh lợi1. Đôi mắt to tròn, đen láy của cô bé dường như có thêm một chút ánh xám xanh huyền ảo, có lẽ được thừa hưởng từ một phần huyết mạch bí ẩn nào đó của Lạc Anh. Mái tóc đen nhánh ngày nào giờ cũng đã dài hơn, được mẹ khéo léo tết thành những bím tóc nhỏ xinh xắn

Lạc Anh, ngoài việc chăm sóc Uyển Nhi và quán xuyến việc nhà, còn tìm thấy niềm vui trong việc nuôi tằm, kéo tơ, dệt vải4. Nàng tự tay nhuộm những thước lụa bằng màu sắc tự nhiên từ hoa cỏ trong rừng, rồi miệt mài thêu lên đó những hoa văn tinh xảo, khi thì là hình chim phượng, khi thì là đóa mẫu đơn, mỗi đường kim mũi chỉ đều chứa đựng sự khéo léo và tình yêu của người phụ nữ

Một buổi trưa, khi nắng vàng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, Lạc Anh vẫn đang cặm cụi bên khung cửi. Nàng tập trung đến mức không nhận ra Dạ Thần đã trở về sau một chuyến đi tuần tra ven bìa rừng, đứng lặng sau lưng nàng từ lúc nào. Chàng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng mảnh mai của người vợ, lòng ngập tràn một sự ấm áp, bình yên.

"Lạc Anh," chàng khẽ gọi.

Nàng giật mình quay lại, rồi mỉm cười khi thấy Dạ Thần. Chàng tiến lại gần, nhưng trên tay không phải chiến lợi phẩm săn được, mà là một đóa hoa dại nhỏ bé, có màu tím biếc lạ thường. Chàng đưa bông hoa cho nàng, giọng nói trầm ấm và dịu dàng:

"Ta thấy nó ở ven suối. Màu của nó... giống hệt màu mắt nàng khi cười."

Lạc Anh sững người trong một khoảnh khắc, đôi má ửng hồng. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đón lấy đóa hoa, ngón tay khẽ lướt trên những cánh hoa mỏng manh. Đêm đó, khi Uyển Nhi đã ngủ say, Dạ Thần thấy nàng cẩn thận mở một cuốn sách cũ, ép đóa hoa tím biếc ấy vào giữa những trang giấy đã ngả vàng, lưu giữ lại một khoảnh khắc của yêu thương.

Nhưng niềm hạnh phúc bình dị ấy không hề hay biết rằng, ở một nơi rất xa, tại Thành Đô sầm uất nằm ngoài phạm vi quản lý trực tiếp của Tàng Vân Tông, một âm mưu đen tối đang được thực thi6.

Tên thị vệ thân tín của Tông Chủ, sau khi nhận mật lệnh, đã nhanh chóng liên hệ với một tổ chức sát thủ khét tiếng trong giới hắc đạo – những kẻ chuyên nhận tiền để lấy mạng người. Trong một gian phòng tối tăm, ẩm thấp của một tửu điếm hẻo lánh, hắn đặt lên bàn một túi tiền nặng trịch và một bức họa8.

"Đây là chân dung của kẻ mà chủ nhân ta muốn lấy mạng," hắn nói với kẻ cầm đầu đám sát thủ, một gã đàn ông mặt đầy sẹo, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc. "Hắn tên Dạ Thần, hiện đang ẩn náu cùng một nữ nhân và một đám thuộc hạ ở một ngôi làng hẻo lánh gần biên giới Tà Dương Tộc." 

Gã cầm đầu liếc nhìn bức tranh, rồi lại nhếch mép cười khẩy nhìn túi tiền: "Tàng Vân Tông quả nhiên không hổ danh là một thế lực lớn, ra tay thật hào phóng." 

"Chủ nhân ta muốn mọi chuyện phải được giải quyết nhanh gọn và tuyệt đối kín đáo," tên thị vệ nhấn mạnh12. "Sau khi hoàn thành, nếu mang được đầu của hắn và nữ nhân kia về, sẽ còn có thêm một phần thưởng hậu hĩnh nữa." 

"Yên tâm," gã sát thủ cầm đầu cười gằn. "Chỉ là một tên tu sĩ trẻ tuổi trốn chui trốn lủi, có gì đáng ngại? Dù hắn có vài tên hộ vệ, nhưng với thực lực của Hắc Phong Đường chúng ta, ít nhất cũng phải có ba tên đạt Ngưng Hồn Cảnh đỉnh phong, còn ta đã chạm ngưỡng Ích Cốc Sơ Kỳ, đối phó với một đám ô hợp ở nơi thôn dã đó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?" 

Sau khi nhận đủ tiền đặt cọc, đám sát thủ nhanh chóng lên đường, như những bóng ma hòa vào màn đêm, bắt đầu cuộc hành trình truy sát của mình

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua tại ngôi làng nhỏ của Dạ Thần. Cuộc sống vẫn sung túc và vui vẻ Tiếng nô đùa của đám trẻ con, tiếng trống hội, tiếng gió thổi vi vu và tiếng nước chảy róc rách, tất cả tạo nên một bức tranh cuộc sống bình dị, tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi

Nhưng hạnh phúc thường mong manh.

Cách đó không xa, tại chính con suối mà Lạc Anh và Dạ Thần đã từng dừng chân cắm trại, toán người áo đen, mặt mày sát khí của Hắc Phong Đường, đang dừng lại nghỉ chân. Sau gần một năm ròng rã lần theo những manh mối mơ hồ, cuối cùng chúng cũng đã tìm đến được gần nơi ở của Dạ Thần20.

"Không ngờ một mạng người ở nơi khỉ ho cò gáy này lại đáng giá đến vậy," một tên trong bọn liếm môi, giọng khàn khàn

Gã cầm đầu mặt sẹo cười nhạt: "Đúng vậy. Tàng Vân Tông quả nhiên giàu có và chịu chi. Chắc hẳn tên Dạ Thần đó đã đắc tội không nhỏ với bọn họ." Hắn nhìn về phía ngôi làng lờ mờ sau những rặng cây, ánh mắt lóe lên tia tàn độc

"Chuẩn bị đi, đêm mai chúng ta sẽ hành động." 

Mối nguy hiểm đã đến rất gần, như một con thú săn mồi đang từ từ siết chặt vòng vây quanh con mồi không hề hay biết

More Chapters