Tử Môn Quan, sau một đêm yến ẩm linh đình, dần chìm vào vẻ tĩnh mịch vốn có. Dẫu tiếng đàn tiếng hát đã ngừng, dư âm của những câu chuyện kinh thiên động địa vẫn còn lượn lờ trong không khí, tựa như những nốt nhạc cuối cùng của một bản thần khúc chưa muốn tan đi.
Sau khi Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế đã an tọa, mang theo những tâm tư của riêng mình, Ngọc Diệu Linh mới nhẹ nhàng quay sang, ánh mắt hướng về một bóng hình lặng lẽ như nước, vẫn luôn đứng sau bảo tọa của nàng từ đầu đến cuối.
"Tử Tâm."
Thanh âm của Diệu Linh không lớn, nhưng lại khiến cả đại điện vốn đã tĩnh lặng càng thêm ngưng đọng. Thanh âm của Diệu Linh vừa dứt, một bóng đen không một tiếng động từ sau bảo tọa lướt ra. Tà áo hắc y bó sát thân hình tuyệt mỹ khẽ lay động, mỗi bước đi đều toát ra khí tức sắc bén như một thanh kiếm sắp tuốt vỏ. Nàng quỳ một gối, gương mặt thanh tú tựa tranh vẽ không một biểu cảm, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ đợi lệnh. Đó chính là Tử Tâm, thanh kiếm trung thành nhất của Tử Môn Quan.
"Con đưa Uyển Nhi đến Tử Cấm Cung của ta," Diệu Linh dịu dàng nói, ánh mắt nhìn về phía tiểu đồ đệ đang say ngủ. "Sắp xếp cho con bé một nơi nghỉ ngơi thật tốt. Sau đó, hãy chuẩn bị những cuốn Đạo Pháp sơ giải căn bản nhất. Những ngày tháng sắp tới của tiểu oa nhi này, sẽ không còn được rong chơi nữa."
Ánh mắt nàng thoáng một tia phức tạp, vừa là sự yêu thương, vừa là sự kỳ vọng nặng nề. Đoạn, nàng quay lại nhìn hai vị khách quý: "Trước hết, ta và hai vị đạo hữu còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
Tử Tâm không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nàng nhẹ nhàng, cẩn trọng đến không ngờ, bế lấy Uyển Nhi từ vòng tay của Diệu Linh. Thân hình tựa như một làn khói đen, nàng lướt đi không một tiếng động, nhanh chóng biến mất về phía hậu cung, nơi ở riêng biệt và cũng là cấm địa của Tông chủ Tử Môn Quan.
Khi trong điện chỉ còn lại ba người, không khí lập tức trở nên ngưng trọng hơn hẳn. Tông chủ Thanh Khuê, sau một hồi trầm ngâm, nhìn Diệu Linh với ánh mắt phức tạp, cất tiếng. "Diệu Linh đạo hữu, chiêu thức của ngài hôm nay quả thực kinh thiên. Nhìn ngài dễ dàng áp chế Tàng Vân Tông, tại hạ lại nhớ đến một nỗi ám ảnh năm xưa... Một kẻ còn đáng sợ hơn cả Ân Khê, một bóng ma đã khiến ta phải nếm mùi thảm bại."
Thánh Đế nghe vậy, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Với tu vi của Thanh Khuê, việc thảm bại trước Ân Khê là điều gần như không thể.
Thanh Khuê khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống: "Không phải ta thua Ân Khê, mà là thua một kẻ bí mật luôn ẩn mình phía sau Tàng Vân Tông. Một tồn tại mà đến nay, ta vẫn không thể nhìn thấu được."
Một bí mật kinh người vừa được hé lộ, khiến cả Diệu Linh cũng phải khẽ nhíu mày.
"Chính vì lẽ đó," Thanh Khuê nói tiếp, ánh mắt ánh lên một tia sáng quyết đoán, "sẵn tiện buổi gặp mặt hôm nay, tại hạ đã mạn phép mời thêm một vị khách đặc biệt. Một người có lẽ sẽ mang đến cho chúng ta những manh mối về những dòng sự kiện đã bị che lấp từ ba ngàn năm trước, về trận Đại Loạn Cổ Xưa, và cả về... vị tiền bối tóc trắng kia."
Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài đại điện, nơi mây trắng vẫn lững lờ trôi.
"Bà ấy là một trong số ít những người sống sót sau trận đại chiến năm đó, và cũng là bằng hữu thân tín của ta. Ta nghe nói, tu vi của bà ấy đã sớm vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, chạm đến một cảnh giới mà cổ tịch chỉ dám nhắc đến bằng hai chữ 'truyền thuyết': Vĩnh Hằng Nghi Quỹ. Người ta nói, tu sĩ bình thường là đi trên con đường của Thiên Đạo, còn người đạt đến cảnh giới đó... lại có thể buộc Thiên Đạo phải đi theo con đường của họ."
Vị đó... đến từ Thịnh Huyền Thần Triều, tôn danh là "Huyền Hoàng Thiên Hậu".
Cái tên vừa được thốt ra, chén rượu ngọc trên tay Thánh Đế khẽ rung lên, rượu bên trong sóng sánh suýt tràn ra ngoài. Khí thế bá đạo, hiếu chiến thường ngày của ngài bỗng chốc thu liễm lại, thay vào đó là một sự ngưng trọng hiếm thấy. Ngay cả Diệu Linh, người luôn tự tại như mây trời, nụ cười trên môi cũng chợt tắt, đôi mày phượng tuyệt mỹ khẽ chau lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng phức tạp, vừa kiêng dè, vừa có chút hứng thú.
Ngay lúc đó, Thánh Đế và Diệu Linh đồng loạt ngẩng đầu. Một luồng khí tức mênh mông, vừa uy nghiêm lại vừa thanh khiết, từ trên cửu thiên xa xôi giáng xuống.
"Họ đến rồi," Thanh Khuê mỉm cười, một nụ cười của sự chờ mong.
Bên ngoài đại điện, ánh thái dương của buổi chiều tà bắt đầu ngả bóng, những tia nắng vàng óng như mật ngọt khẽ xuyên qua những tầng mây tiên khí lượn lờ, chiếu xuống những mái ngói cong cong của Tử Môn Quan, tạo nên một khung cảnh vừa tráng lệ lại vừa yên bình. Bất chợt, bầu trời xanh biếc vô ngần phía trên như có một bàn tay vô hình khuấy động.
Không gian gợn lên từng vòng sóng lan tỏa, tựa như mặt hồ thu bị một viên ngọc quý ném vào.
Chính giữa vòng xoáy ấy, một điểm sáng rực rỡ đột ngột hiển hiện, rồi xé toạc cả bầu trời, mở ra một cánh cổng ánh sáng khổng lồ, uy nghiêm. Ánh nắng chiều tà dường như cũng bị luồng quang mang thần thánh này làm cho lu mờ. Từ bên trong cánh cổng, vô vàn đóa hoa anh đào màu hồng phấn, cánh hoa mỏng manh như được dệt từ ánh sáng và sương mai, mang theo linh khí thuần khiết đến cực điểm, bắt đầu bay ra.
Chúng không rơi xuống vội vã, mà lững lờ xoay tròn trong không trung, mỗi một đóa hoa đều lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu bảy sắc cầu vồng, biến cả một góc trời thành một tiên cảnh mộng ảo, thơm ngát.
Ngay sau đó, từ tâm của cánh cổng ánh sáng, một chiếc Thần Long Bảo Thuyền khổng lồ, uy nghi tựa một tòa thiên cung di động, chậm rãi lướt ra trên biển mây bồng bềnh.
Thân thuyền được đúc từ Huyền Thiên Thần Mộc vạn năm, toát lên màu đen sâu thẳm tựa màn đêm nguyên thủy. Ánh sao trời chiếu vào dường như cũng bị nó nuốt chửng. Trên đó, những hình rồng phượng chạm trổ không phải là vật chết, mà như đang sống động, ẩn hiện lưu chuyển theo từng nhịp thở của con thuyền, mỗi một đường vảy, một sợi lông vũ đều phát ra đạo âm trầm thấp, khiến người nghe thần hồn rung động. Phía trên thân thuyền không phải là cánh buồm, mà là một tòa lầu các chín tầng, mái cong lợp ngói lưu ly màu hoàng kim, dưới ánh nắng chiều tà phản chiếu vầng sáng rực rỡ. Cờ xí thêu hình Thần Triều tung bay trong gió, phát ra huyền quang vạn trượng, khí thế uy nghiêm không gì sánh được.
Theo sau chiếc bảo thuyền dẫn đầu, là hàng nghìn chiếc Phi Phượng Tiên Chu nhỏ hơn, xếp thành trận đồ Huyền Điểu Triều Phụng, mỗi chiếc thuyền tựa như một con phượng hoàng đang sải cánh, lướt đi trên biển mây. Mỗi chiếc thuyền lướt đi đều tạo ra một âm hưởng trầm hùng, cộng hưởng với nhau thành một bản thần khúc khiến không gian phải rung động. Ánh sáng từ hàng nghìn tiên thuyền hợp lại, chiếu rọi khiến những đám mây tiên khí bên dưới cũng phải ánh lên sắc vàng vương giả, thể hiện quyền uy tuyệt đối của một Thần Triều.
Và trên mũi của chiếc thần hạm dẫn đầu, một bóng hình nữ tử tuyệt mỹ đứng đó, khiến cả trời đất cũng phải lu mờ. Nàng vận một bộ cung trang màu vàng kim lộng lẫy, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ, tôn lên thân hình kiều diễm. Nhưng thứ khiến người ta không thể rời mắt, chính là mái tóc của nàng – một mái tóc dài màu vàng kim óng ánh, tựa như dòng suối thái dương đang tuôn chảy. Mỗi một sợi tóc đều như chứa đựng ánh sáng và sự sống, tỏa ra một vầng hào quang ấm áp nhưng không thể xâm phạm, khiến những đóa hoa anh đào bằng linh khí xung quanh cũng phải hướng về phía nàng, như thể đang thành kính triều bái.
Huyền Hoàng Thiên Hậu đã giáng thế!