Cherreads

Chapter 8 - Chương 8: Khách Không Mời và Bí Mật Dưới Đầm Lầy

Sau trận chiến với Lý Hổ, cuộc sống của Lâm Phong ở Tạp Dịch Viện đã thay đổi một cách rõ rệt. Không còn ai dám kiếm chuyện với hắn. Khi xếp hàng nhận cơm, những đệ tử khác đều tự giác nhường đường. Công việc hàng ngày, không ai dám giao cho hắn những việc nặng nhọc nhất nữa. Hắn có nhiều thời gian rảnh hơn, và hắn dùng tất cả thời gian đó để tu luyện.

Sự kính sợ của người khác mang lại cho hắn sự yên tĩnh. Hắn gần như biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại một quy trình đơn điệu: làm việc, ăn cơm, rồi đến Phế Tuyền tu luyện.

Mối quan hệ giữa hắn và Trương Bàn Tử cũng trở nên có chút kỳ lạ. Hai người không bao giờ nhắc lại chuyện của Lý Hổ, cũng không bao giờ hỏi đến bí mật của nhau. Nhưng mỗi khi Lâm Phong trở về phòng vào đêm khuya, hắn luôn thấy trên bàn có một cái bánh bao nóng hoặc một quả linh quả cấp thấp. Không có lời nói nào, chỉ có một sự thấu hiểu ngầm. Lâm Phong biết, gã mập này đang dùng cách của riêng mình để thể hiện sự thiện chí.

Cứ như vậy, lại ba tháng nữa trôi qua. Mùa đông đã đến.

Luồng Hỗn Độn khí trong đan điền của Lâm Phong giờ đã to bằng nắm tay của trẻ con, sức mạnh của nó đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn cảm thấy nếu bây giờ đối mặt với Lý Hổ một lần nữa, hắn có thể đánh bại gã mà không cần dùng đến tay.

Hắn đã dần quen với cuộc sống ẩn mình này, và bắt đầu cảm thấy một chút an toàn. Nhưng Trương Bàn Tử đã sớm cảnh báo hắn, hắn đã gây ra sự chú ý.

Một buổi trưa, khi hai người đang ngồi ăn cơm, Trương Bàn Tử bỗng nhiên nói, giọng vẫn lười biếng như mọi khi: "Này tiểu tử, nghe nói mấy hôm nữa sẽ có 'đại nhân vật' từ trên các ngọn núi chính xuống đây kiểm tra. Nghe đâu là để lấy một ít 'Hắc Ngọc Bùn' ở Phế Tuyền để luyện đan."

Tim Lâm Phong khẽ đập lỡ một nhịp. Phế Tuyền là cấm địa của hắn, làm sao có thể để người khác đến?

"Ngươi thì tốt nhất là mấy hôm đó nên an phận một chút," Trương Bàn Tử gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào miệng, nói tiếp. "Đừng có lượn lờ đến mấy chỗ không nên đến. 'Đại nhân vật' trên đó tính tình thất thường lắm, chọc giận họ thì không có quả ngon mà ăn đâu."

Lâm Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại nổi lên một cảm giác bất an. Hắn không thể không đến Phế Tuyền. Tốc độ tu luyện ở đó quá hấp dẫn. Hắn quyết định sẽ chỉ đến tu luyện vào canh ba, lúc mọi người đã ngủ say nhất, hy vọng sẽ không gặp phải ai.

Đêm đó, gió đông bắc gào thét. Lâm Phong khoác một chiếc áo mỏng, thân hình nhanh nhẹn như một con mèo rừng, luồn lách qua những dãy nhà cũ kỹ, tiến về phía Phế Tuyền.

Sương đêm lạnh lẽo, âm khí và sát khí ở Phế Tuyền dường như còn nồng đậm hơn thường ngày. Hắn tìm đến chỗ tảng đá quen thuộc, ngồi xếp bằng, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.

"Ầm ầm ầm!"

Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết vừa được vận chuyển, một cảnh tượng kinh người lại diễn ra. Toàn bộ năng lượng hỗn tạp xung quanh Phế Tuyền tạo thành một cái phễu khổng lồ, điên cuồng xoáy tròn rồi chui vào đỉnh đầu hắn. Cơ thể hắn giống như một cái hắc động không đáy, tham lam nuốt chửng tất cả. Cảm giác sức mạnh tăng lên từng giây từng phút khiến hắn say mê, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh.

Hắn không biết rằng, trên một cành cây khô cách đó không xa, một bóng người áo trắng đã đứng ở đó từ lúc nào.

Tô Thanh Sương.

Nàng vốn chỉ định đến xem xét địa hình trước để ngày mai tiện cho việc thu thập vật liệu. Nhưng khi đến gần Phế Tuyền, linh giác nhạy bén của nàng đã cảm nhận được một sự dao động năng lượng cực kỳ quỷ dị. Tò mò, nàng giấu đi khí tức của mình, lặng lẽ tiếp cận.

Và rồi, nàng nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này nàng cũng không thể nào quên.

Lâm Phong, tên đệ tử tạp dịch có linh căn hạ đẳng, đang ngồi giữa một vòng xoáy năng lượng hỗn loạn mà ngay cả một trưởng lão Kim Đan kỳ cũng không dám chạm vào. Hắn không những không bị nổ tung mà chết, mà ngược lại, gương mặt hắn còn lộ ra vẻ hưởng thụ, toàn bộ năng lượng đó đều đang bị hắn hút vào cơ thể.

Đây là chuyện gì? Điều này hoàn toàn đi ngược lại với tất cả những gì nàng đã học, đã biết về tu chân! Đây không phải là tu luyện, đây là tự sát! Nhưng hắn lại không chết!

Trái tim vốn tĩnh lặng của Tô Thanh Sương lần đầu tiên đập mạnh đến mức nàng có thể nghe thấy rõ ràng. Nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong đôi mắt băng giá là một sự chấn động không thể che giấu.

Đột nhiên, Lâm Phong đang trong trạng thái tu luyện bỗng mở bừng mắt. Hắn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình! Hắn hoảng hốt, vội vàng dừng công pháp lại. Vòng xoáy năng lượng lập tức tan biến.

Hắn ngẩng đầu lên, và trái tim hắn như ngừng đập. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng người áo trắng kia đẹp như một vị tiên tử trong tranh vẽ, nhưng trong mắt hắn lúc này, lại đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Bị bắt tại trận!

Thân hình Tô Thanh Sương khẽ động, lặng lẽ đáp xuống trước mặt Lâm Phong. Nàng không tỏa ra khí thế bức người, nhưng sự im lặng của nàng lại còn đáng sợ hơn.

"Ngươi đang làm gì?" Giọng nói của nàng vẫn lạnh như băng, nhưng có thêm một tia run rẩy mà chính nàng cũng không nhận ra.

Lưng Lâm Phong ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn biết, lần này không thể nói dối qua loa được nữa. Bộ não hắn điên cuồng vận chuyển, tìm kiếm một lời giải thích.

"Ngươi đang tu luyện loại công pháp gì?" Tô Thanh Sương tiến thêm một bước, ánh mắt sắc như dao. "Là tà thuật của Vong Tình Cốc, hay là một loại ma công nào khác?"

"Không phải!" Lâm Phong buột miệng phản bác.

"Vậy giải thích đi!"

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh Sương, quyết định nói ra một nửa sự thật.

"Ta không tu luyện công pháp nào cả." Hắn nói, giọng khàn khàn. "Cơ thể của ta... từ nhỏ đã khác người. Ta không sợ độc, cũng không sợ các loại năng lượng tạp loạn này."

Tô Thanh Sương nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"

"Ta không biết," Lâm Phong lắc đầu, diễn một vẻ mặt hoang mang nhưng chân thật. "Có lẽ lúc nhỏ ta bị ngã xuống một cái đầm lầy kịch độc, hoặc ăn phải một loại quả lạ nào đó. Từ đó, ta không những không chết, mà cơ thể còn trở nên kỳ lạ. Ta không thể hấp thu linh khí thuần khiết như người khác, nhưng lại có thể chịu được những thứ năng lượng mà mọi người cho là có hại này. Ta không hấp thu chúng, ta chỉ dùng chúng để rèn luyện thân thể (luyện thể)."

Luyện thể!

Hai chữ này khiến Tô Thanh Sương sững sờ. Con đường luyện thể là một nhánh tu luyện vô cùng cổ xưa và hiếm thấy. Nó không tu linh lực ở đan điền, mà chỉ tập trung rèn luyện cơ thể đến mức cực hạn, để thân thể trở thành một món pháp bảo mạnh nhất. Một tu sĩ luyện thể có sức mạnh thể chất kinh người, nhưng con đường này vô cùng gian khổ và đòi hỏi cơ duyên đặc biệt.

Lời giải thích này... thật hoang đường, nhưng nó lại có thể lý giải một cách hoàn hảo mọi chuyện! Nó giải thích tại sao Vấn Tâm Thạch không có phản ứng - vì hắn không tu linh căn. Nó giải thích tại sao hắn có thể đi qua Tam Sắc Kiều - vì cơ thể hắn mạnh mẽ, không sợ năng lượng xâm nhập. Nó cũng giải thích tại sao hắn có thể đánh bại Lý Hổ chỉ bằng một quyền. Và nó giải thích cảnh tượng trước mắt!

Tô Thanh Sương nhìn hắn chằm chằm, cố gắng tìm ra một kẽ hở trong lời nói của hắn, nhưng không thể. Vẻ mặt của Lâm Phong lúc này vô cùng chân thành, không giống như đang nói dối.

Nàng không biết rằng, đây là một lời nói dối được xây dựng trên 9 phần sự thật.

Sau một hồi im lặng thật lâu, Tô Thanh Sương từ từ thu lại khí thế của mình. Nàng tin. Hoặc là, nàng chọn tin vào lời giải thích này, vì nó là lời giải thích hợp lý duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

"Thân thể đặc dị có thể là cơ duyên, cũng có thể là tai họa," nàng nói, giọng đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Nàng nhìn sâu vào mắt Lâm Phong. "Chuyện hôm nay, tốt nhất là đừng để người thứ ba biết. Nếu không, ta cũng không bảo vệ được ngươi."

Câu nói này vừa là một lời cảnh cáo, cũng vừa như một lời quan tâm.

Nói xong, nàng không ở lại thêm một giây nào nữa, xoay người hóa thành một bóng trắng rồi biến mất trong màn đêm.

Lâm Phong đứng đó, cả người mềm nhũn ra, gần như ngã quỵ. Hắn đã thoát được một kiếp. Nhưng hắn biết, bí mật lớn nhất của mình đã không còn là của riêng mình nữa.

Tô Thanh Sương, nàng sẽ làm gì với thông tin này? Nàng sẽ báo cáo lên trưởng lão, hay sẽ giữ im lặng?

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo, lần đầu tiên cảm thấy con đường phía trước mờ mịt và đầy rẫy những biến số mà hắn không thể nào khống chế được.

More Chapters