Cherreads

Chapter 19 - Chương 19: Sáu Tháng Khổ Tu và Hỗn Độn Nhất Cảnh

Rời khỏi Dao Quang Các, Lâm Phong trở về động phủ trên Thúy Vân Phong, trong đầu không còn sự mờ mịt, mà là một mục tiêu rõ ràng và một sự cấp bách chưa từng có. Nửa năm. Hắn chỉ có nửa năm để chuẩn bị cho Tông Môn Đại Bỉ, sân khấu lớn nhất của Thiên Huyền Tông, nơi mà hắn biết chắc chắn rằng phe cánh của Vương trưởng lão sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để loại bỏ hắn.

Hắn bắt đầu một cuộc sống khổ tu gần như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Mỗi buổi sáng, khi sương còn giăng kín lối, hắn đã có mặt tại hang động của Bích Nhãn Kim Nghê. Tình trạng của con thần thú ngày một tốt lên. Nó không chỉ chịu ăn, mà còn bắt đầu di chuyển, đi lại trong hang động. Nhìn thấy Lâm Phong, nó luôn tỏ ra vô cùng thân thiết, dùng cái đầu to lớn của mình dụi nhẹ vào người hắn. Lâm Phong dành vài canh giờ mỗi ngày để chăm sóc nó, lau chùi lớp vảy vàng kim, và quan trọng nhất, là ngồi tĩnh tọa tu luyện ngay bên cạnh nó.

Hắn phát hiện ra, khí tức sinh mệnh cổ xưa của Kim Nghê có một sự bổ trợ thần kỳ đối với Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết. Nó giống như một chất xúc tác, giúp hắn hấp thu và chuyển hóa linh khí trời đất một cách nhanh chóng và ổn định hơn. Mỗi ngày tu luyện ở đây bằng người khác tu luyện cả tháng trời. Mối quan hệ giữa hắn và con Kim Nghê không còn đơn thuần là người chăm sóc và linh thú, mà đã trở thành một sự cộng sinh, nương tựa lẫn nhau.

Đến tối, hắn lại trở về động phủ của mình, đóng chặt cửa đá, tiếp tục quá trình khổ tu. Hắn dùng những viên linh thạch hạ phẩm được cấp để bố trí cho Tụ Linh Trận hoạt động hết công suất, khiến cho linh khí trong tĩnh thất đặc quánh lại như sương mù. Một mặt, hắn tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về "Kim Cương Quyết". Hắn không chỉ dừng lại ở chiêu "Kim Cương Trụy", mà đã nắm vững thêm nhiều kỹ năng phòng ngự và biến chiêu khác, khiến cho cách chiến đấu của hắn không còn đơn điệu. Mặt khác, hắn dành phần lớn thời gian để nghiên cứu chiếc Nghê Lân bí ẩn và tìm cách đột phá cảnh giới của Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, năm tháng cứ thế lặng lẽ đi qua trong sự khổ tu không ngừng nghỉ của Lâm Phong.

Hắn gần như không giao tiếp với ai ngoại trừ Tôn đại thúc và thỉnh thoảng là Kỷ Vân. Kỷ Vân vài lần mang đến cho hắn một ít tin tức từ nội môn, chủ yếu là về việc phe cánh của Vương trưởng lão đang ngày càng trở nên ngông cuồng, chèn ép các đệ tử không cùng phe phái. Mỗi lần nghe vậy, quyết tâm trở nên mạnh mẽ trong lòng Lâm Phong lại càng thêm kiên định.

Sau năm tháng khổ tu, sức mạnh của Lâm Phong đã có sự tiến bộ vượt bậc. Hỗn Độn khí trong đan điền của hắn đã tích tụ đến một mức độ cực hạn. Nó không còn là một quả trứng, mà đã phình to thành một quả cầu đặc sệt, to bằng một cái bát, xoay tròn với một tốc độ kinh người. Hắn cảm thấy cơ thể mình như một cái thùng sắp chứa không nổi một trận đại hồng thủy.

Hắn biết, mình đã chạm đến một bình cảnh. Một bình cảnh cực kỳ kiên cố. Dù hắn có hấp thu thêm bao nhiêu linh khí đi nữa, quả cầu Hỗn Độn khí cũng chỉ trở nên đặc hơn một chút chứ không hề có sự thay đổi về chất. Hắn cần một cơ duyên, một sự đột phá về nhận thức để có thể tiến lên một cảnh giới mới.

Trong một đêm trăng mờ, sau nhiều ngày thử đột phá không thành công, Lâm Phong cảm thấy có chút phiền não. Hắn lấy chiếc Nghê Lân màu vàng ra, đặt trong lòng bàn tay. Suốt mấy tháng qua, hắn vẫn chưa thể tìm ra bí mật của phù văn hình con mắt bên trong nó.

Trong một lúc tuyệt vọng, hắn nảy ra một ý nghĩ điên rồ. Hắn quyết định không rót từng tia Hỗn Độn khí vào nữa, mà sẽ dốc toàn lực, đem toàn bộ quả cầu Hỗn Độn trong đan điền ép vào trong chiếc vảy nhỏ bé này!

Đây là một hành động vô cùng nguy hiểm. Nếu chiếc vảy không chịu nổi, hoặc nếu có sự phản phệ, nhẹ thì hắn kinh mạch đứt đoạn, nặng thì đan điền vỡ nát, tu vi hoàn toàn bị phế.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Không đột phá, hắn không có nắm chắc phần thắng nào trong kỳ Đại Bỉ sắp tới.

"Liều!"

Hắn cắn răng, vận chuyển toàn bộ Hỗn Độn khí, điên cuồng nén chúng lại rồi truyền vào chiếc Nghê Lân.

"ONG!!!"

Một tiếng kêu trong trẻo như tiếng chuông trời vang lên từ trong linh hồn hắn. Chiếc Nghê Lân trên tay hắn không hề vỡ nát, ngược lại nó còn bùng lên một luồng kim quang chói lòa, bao phủ toàn bộ tĩnh thất. Phù văn hình con mắt ở trung tâm chiếc vảy đột nhiên "mở" ra.

Nó không bắn ra ánh sáng, mà bắn thẳng vào trong tâm trí Lâm Phong một dòng thông tin khổng lồ, huyền ảo!

Đó không phải là một bộ công pháp, cũng không phải là một chiêu thức. Đó là một đoạn "ký ức" của trời đất. Trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng hỗn mang, không có trên dưới, không có không gian thời gian. Rồi từ trong hỗn mang đó, một điểm sáng duy nhất xuất hiện. Điểm sáng đó nổ tung, sinh ra âm và dương. Âm dương lại sinh ra tứ tượng, bát quái, rồi diễn hóa thành vạn vật...

"Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật... Hỗn độn, không phải là một khối đặc, mà là khởi nguồn của tất cả. Nó có thể là một, cũng có thể là vạn. Muốn đột phá, không phải là làm cho nó lớn hơn, mà là làm cho nó... sinh ra 'một' đầu tiên!"

Một tia sáng giác ngộ lóe lên trong đầu Lâm Phong. Hắn đã hiểu!

Hắn lập tức thu hồi tâm thần, không để ý đến chiếc Nghê Lân đã trở lại bình thường, mà tập trung hoàn toàn vào quả cầu Hỗn Độn đang hỗn loạn trong đan điền. Hắn không hấp thu thêm linh khí nữa, mà dùng ý chí của mình, bắt chước theo cảnh tượng vừa thấy, bắt đầu nén quả cầu đó lại.

Nén, nén nữa, nén đến cực hạn!

Quá trình này đau đớn không bút nào tả xiết, giống như đang tạo ra một ngôi sao trong chính cơ thể mình. Khi quả cầu Hỗn Độn bị nén đến kích thước chỉ còn bằng một hạt châu nhỏ, nó đột nhiên ngừng lại.

Rồi, từ trong trung tâm của hạt châu đó, một sự thay đổi về chất đã diễn ra. Một tia năng lượng mới được sinh ra. Tia năng lượng này vẫn là Hỗn Độn khí, nhưng nó không còn ở dạng khí nữa, mà đã ngưng tụ lại thành dạng lỏng, tinh khiết, nặng nề và ẩn chứa một sức mạnh hủy diệt kinh hoàng hơn gấp trăm lần so với trước đây.

"Phù..."

Lâm Phong thở ra một hơi dài, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên. Nhưng trong đôi mắt hắn lại tràn đầy sự vui mừng và một luồng tự tin trước nay chưa từng có.

Hắn đã đột phá. Hắn đã chính thức bước vào tầng thứ hai của con đường tu luyện của mình. Hắn gọi nó là Hỗn Độn Nhất Cảnh – cảnh giới mà Hỗn Độn sinh ra cái "một" đầu tiên.

Để kiểm tra sức mạnh mới của mình, hắn rời khỏi động phủ, đi đến một khu rừng hoang vắng trên Thúy Vân Phong. Hắn tìm một tảng đá xanh to bằng cả một căn nhà. Hắn không dùng Kim Cương Trụy. Hắn chỉ từ từ bước tới, vươn một ngón tay ra, điểm nhẹ vào tảng đá. Một tia Hỗn Độn khí dạng lỏng, nhỏ như sợi chỉ, từ đầu ngón tay hắn truyền vào.

Không có tiếng nổ nào. Không có chấn động nào.

Tảng đá xanh khổng lồ, dưới ánh trăng, cứ như vậy lặng lẽ... tan rã. Nó không vỡ thành từng mảnh, mà biến thành một đống bụi mịn, giống như đã bị phong hóa qua hàng vạn năm chỉ trong một khoảnh khắc.

Lâm Phong hít một hơi khí lạnh. Đây không còn là sức mạnh phá hoại đơn thuần. Đây là sức mạnh của sự phân giải, của sự hủy diệt từ bản chất. Đây mới là sức mạnh thực sự của Hỗn Độn!

Thời gian sáu tháng khổ tu đã kết thúc.

Lâm Phong đứng trên đỉnh Thúy Vân Phong, nhìn biển mây cuồn cuộn dưới chân. Vóc dáng hắn vẫn vậy, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác. Đôi mắt hắn sâu thẳm như bầu trời đêm, sự sắc bén trước kia đã được che giấu đi, thay vào đó là một sự bình tĩnh ẩn chứa sức mạnh kinh người.

Đúng lúc này, một con hạc giấy màu trắng từ xa bay tới, lượn một vòng rồi đáp xuống tay hắn. Đó là Truyền Âm Hạc của Kỷ Vân.

Hắn mở con hạc giấy ra, bên trong chỉ có một dòng chữ ngắn gọn:

"Đại Bỉ bắt đầu sau ba ngày nữa. Mọi chuyện cẩn thận."

Lâm Phong siết chặt nắm tay. Luồng Hỗn Độn khí tinh thuần, mạnh mẽ lưu chuyển trong cơ thể, mang lại cho hắn một cảm giác tự tin tuyệt đối.

Bàn cờ đã bày sẵn. Gió bão sắp nổi lên.

Lần này, hắn không còn là một quân cờ bị động nữa. Hắn sẽ là người chơi cờ.

More Chapters