Trong căn phòng bảo mật cao nhất tầng 45 của trụ sở H&M tại Thượng Hải, màn hình điện tử hiện lên sơ đồ hoạt động của Hắc Kim Liên, tổ chức ngầm tàn bạo từng vươn vòi ra khắp các châu lục.
Hàn Mặc đứng trước bản đồ, tay khoanh lại, trầm tư.
Phía sau, Tô Diệp Linh bước vào.
Cô mặc một bộ đồ đen gọn gàng, tóc búi cao, đôi mắt phượng ánh lên tia lạnh lùng.
"Em muốn vào." – Cô nói dứt khoát.
Hàn Mặc quay lại, ánh mắt thoáng động.
"Vào đâu?"
"Hắc Kim Liên.
Dưới thân phận con gái Thạch Anh Đỏ – gián điệp năm xưa họ từng truy sát nhưng không giết được."
---
Căn phòng như rơi vào im lặng.
Hàn Mặc bước tới, giữ lấy vai cô.
"Em điên rồi à? Em biết bọn chúng là hạng gì không? Một giây sơ sẩy… chúng sẽ xé xác em."
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em là con gái của người phụ nữ từng hai lần lừa bọn chúng.
Là mẹ của hai đứa trẻ đang bị đe dọa.
Và là người phụ nữ… mà anh không thể bảo vệ nếu chỉ để em đứng sau lưng."
Hàn Mặc cứng họng.
Cô tiếp tục:
"Em không cần làm anh yên tâm.
Em cần làm chính mình yên tâm.
Để nếu một ngày chúng nhắm vào con chúng ta, em có thể ngẩng đầu mà đối mặt."
---
Một tuần sau.
Một tập hồ sơ được tạo ra: "Dữ liệu tái tạo mật danh Thạch Anh Đỏ", ghi rõ:
Chủ thể mới: Tô Diệp Linh
Nhiệm vụ: Tiếp cận và cài chíp giám sát nội bộ cấp cao tại Hong Kong
Bảo hộ: Không tiết lộ. Không can thiệp.
Hàn Mặc ký tên cuối cùng, ngón tay hắn run nhẹ.
---
Đêm trước khi khởi hành.
Phòng ngủ chìm trong bóng tối.
Tô Diệp Linh nằm im, quay lưng lại phía Hàn Mặc.
Anh vòng tay ôm cô từ sau lưng, thì thầm:
"Một lần cuối… Em có thể đổi ý."
Cô khẽ lắc đầu:
"Không.
Đây không phải là nhiệm vụ.
Đây là nghiệp số."
---
Ba ngày sau – Hong Kong.
Tại một sòng bạc xa hoa ở tầng hầm khách sạn The Crown, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong chiếc đầm đỏ rực – là Tô Diệp Linh, nhưng không còn là nữ CEO lạnh lùng.
Cô là một nữ gián điệp, một bông mẫu đơn rực lửa trong ổ rắn độc.
Tay cô đeo chiếc nhẫn ngọc đỏ – từng thuộc về Tần Nhược Hi.
Cô không nói dối. Không ngụy tạo thân phận.
Cô tuyên bố rõ ràng:
"Tôi là hậu duệ của Thạch Anh Đỏ.
Tôi đến để lấy lại vị trí mà mẹ tôi từng có… và hơn thế nữa."
---
Ngay tối hôm đó, lời mời từ nội bộ Hắc Kim Liên được gửi đến.
Nơi hẹn là một biệt phủ bên Vịnh, thuộc quyền kiểm soát của Phó Tư – phụ trách khu vực Đông Nam Á, tay sai thân cận của Đường Tước.
Phó Tư cười nửa miệng khi nhìn thấy cô:
"Chúng tôi từng nghĩ Thạch Anh Đỏ chết rồi."
Cô đáp, giọng điềm nhiên:
"Nếu mẹ tôi chết… thì tôi là người kế tục."
Hắn cười lớn:
"Tốt. Vậy cô biết điều gì khiến Thạch Anh Đỏ từng bị xếp vào danh sách tử?
Không phải vì bà ta phản bội.
Mà vì bà ta quá thông minh."
"Vậy thì tôi nên ngu ngốc hơn?" – cô mỉm cười.
"Không. Cô nên tàn nhẫn hơn."
---
Một tuần sau, Tô Diệp Linh chính thức được mời vào Trung tâm thương mại Cheong Seung – nơi được đồn là có hầm ngầm chứa dữ liệu quan trọng của Hắc Kim Liên.
Vào được bên trong là một chiến thắng. Nhưng cài được thiết bị giám sát mới là mục tiêu.
Cô làm tất cả một cách trơn tru – như thể máu gián điệp chảy trong người cô thật sự trỗi dậy.
Nhưng bước ngoặt đến vào đêm thứ mười.
---
Một người lạ xuất hiện.
Một người đàn ông cao, sắc sảo, mắt xám như thép, bước vào biệt thự họp nhóm và dừng lại nhìn cô.
"Ngươi không phải Thạch Anh Đỏ." – Giọng hắn lạnh lùng.
Cô bình tĩnh đáp:
"Tôi chưa từng nói mình là bà ấy. Tôi là con gái bà ấy."
Hắn bước lại gần, thấp giọng:
"Con gái?
Vậy cô có biết… mẹ cô từng giết cha tôi?
Trong đêm nội loạn năm 2004, chính bà ta đã đặt bẫy khiến phụ trách vùng Tokyo – Trần Đức Nghiêu – bị thanh trừng."
Cô lặng đi.
Cô không biết điều đó.
Hắn siết chặt tay:
"Tôi là Trần Quân Duệ.
Và tôi đã chờ hai mươi năm chỉ để gặp con của bà ta."
---
Tô Diệp Linh một lần nữa rơi vào lằn ranh sinh tử.
Nhưng lần này, cô không run sợ.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Nếu anh đến để trả thù...
Thì tôi khuyên anh nên sẵn sàng mất thêm một mạng nữa.
Vì tôi – không phải loại dễ giết."
Ánh mắt cô cháy lên — không còn là của một kẻ đi tìm sự thật.
Mà là của người kế thừa một truyền thống đẫm máu, nhưng không khuất phục.