Cherreads

Chapter 45 - CHƯƠNG 45: PHÙ DUNG GIÁNG THẾ

Bên ngoài Hồn Môn là Tinh Vẫn Các, một thung lũng khổng lồ là nơi tu luyện của hàng trăm vạn tu sĩ nội và ngoại môn. Giữa những ngọn núi đá lởm chởm, từng dòng thác năng lượng ma quái đổ xuống, tạo nên một cảnh tượng vừa hùng vĩ lại vừa âm u

Hàng vạn bóng người ngồi tĩnh tọa trên các mỏm đá, hoặc đang gầm thét luyện quyền giữa các trận đồ, tất cả đều đang miệt mài trên con đường tu luyện của riêng mình.

Theo sử thi ghi lại, con đường tu luyện của Hồn Môn được chia thành ba nhánh chính: Tu Tâm, Tu Thể, và Tu Hồn. Kẻ Tu Thể thì lấy thân mình làm lò luyện, chịu đựng sự ăn mòn của ma khí để đổi lấy một thân xác cứng cáp tựa kim cương

Kẻ Tu Tâm thì ngồi giữa oán niệm ngút trời, dùng ý chí sắt đá để tôi luyện tinh thần, tìm kiếm sự tĩnh tại trong hỗn loạn

Kẻ Tu Hồn thì nguy hiểm hơn cả, trực tiếp rèn luyện linh hồn của mình giữa những tiếng gào thét của vạn quỷ, mong một ngày linh hồn trở nên vững chắc, không còn chút dục vọng.

Đích đến cuối cùng của cả ba con đường đều là một bước vào đại cảnh giới Tu Ma, trở thành một tồn tại siêu việt. Không khí tu luyện trang nghiêm và hối hả bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một dị biến kinh hoàng.

Đột nhiên, cảnh quan trên bầu trời Tinh Vẫn Các bắt đầu biến đổi. Những đám mây xanh nhờ nhạt còn sót lại dần bị che phủ bởi một làn sương màu tím đen huyền bí, đặc quánh như mực tàu, mang theo một mùi hương vừa thanh tao lại vừa chết chóc, len lỏi vào từng hơi thở. Các tu sĩ đang tĩnh tọa bỗng thấy linh lực trong người như bị đóng băng, huyết khí ngưng trệ

Mùi hương tựa như một loại độc dược vô hình, gieo rắc sự hoảng loạn thầm lặng trước cả khi kẻ địch thực sự ra tay.

ONG...

Tỏa Cảnh – đại trận pháp phòng hộ tối cao của Hồn Môn – bỗng rung lên một tiếng rên rỉ kéo dài. Các trưởng lão đang giám sát Tinh Vẫn Các đồng loạt biến sắc. Họ cảm nhận được một luồng sức mạnh ngoại lai, cực kỳ bá đạo, đang va chạm vào đại trận.

XOẸT!

Một âm thanh sắc lẻm như có ai đó dùng thần kiếm rạch nát một tấm lụa vang lên. Vết rạn nứt đầu tiên xuất hiện trên Tỏa Cảnh

Ngay sau đó, như một hiệu ứng dây chuyền, hàng trăm, rồi hàng nghìn vết nứt khác bắt đầu lan ra như mạng nhện. Cả đại trận phòng hộ, niềm kiêu hãnh của Hồn Môn, vỡ tan như một tấm gương bị nện mạnh

Một luồng sóng xung kích năng lượng vô hình quét qua toàn bộ Tinh Vẫn Các. Núi đá rung chuyển, những dòng thác năng lượng ma quái tạm thời ngưng chảy, và hàng ngàn tu sĩ bị hất văng như lá khô trong gió bão, tiếng la hét kinh hoàng vang lên khắp thung lũng.

Xoảng .

Qua những mảnh vỡ của đại trận, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Hàng nghìn lỗ hổng không gian đen ngòm, xoáy tít như những con mắt của vực thẳm, đồng loạt mở ra. Từ bên trong, những tia sấm chớp màu tím ma quái điên cuồng giáng xuống, không phải từ trời cao, mà từ chính những lỗ hổng đó. Một luồng khí tức xa lạ, vừa uy nghiêm lại vừa mang theo một sự hủy diệt không lời, tràn vào Hồn Môn.

Và rồi, từ lỗ hổng không gian lớn nhất, một mũi thuyền khổng lồ từ từ trườn ra. Theo sau nó, cả một hạm đội thuyền buồm hùng vĩ, mang theo khí thế ngút trời, xuất hiện dày đặc trên bầu trời, che khuất cả ánh sáng. Trên thân mỗi con thuyền đều được điêu khắc hai chữ uy lực mãnh liệt bằng một loại mực thập địa: Phù Dung .

Khi hai chữ ấy hiện ra, một luồng uy áp vô hình tựa như của một vị Á Thần giáng thế, đè nặng xuống toàn bộ Tinh Vẫn Các. Các tu sĩ cấp thấp cảm thấy lồng ngực như bị một ngọn núi đè lên, khí huyết sôi trào, kẻ yếu hơn thì trực tiếp hộc máu tươi, ngã lăn ra đất.

Hoảng loạn và kinh hãi bao trùm.

Tại Tạ Vô Nhai, sảnh điện chính của Hồn Môn, không khí đang ngưng trọng bỗng bị phá vỡ. Một tên thị vệ từ bên ngoài hốt hoảng lao vào, dù y phục vẫn còn chỉnh tề nhưng sắc mặt đã trắng bệch vì sợ hãi. Hắn bất chấp lễ nghi, quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy đến lạc đi:

"Bẩm Tông chủ

! Bẩm chư vị trưởng lão!

Bên ngoài Tinh Vẫn Các… có kẻ địch xâm nhập!

Vô số thuyền buồm không rõ lai lịch, trên thân thuyền… đều khắc hai chữ Phù Dung!"

Lâm Huyền Trạch khẽ chau mày, bàn tay đã vô thức đặt lên chuôi kiếm, sát khí lạnh lẽo tỏa ra. Các trưởng lão khác cũng đồng loạt biến sắc, không khí trong điện trở nên căng thẳng tột độ.

Chỉ có thân ảnh mờ ảo trên bảo tọa bằng xương cự thú vẫn bất động.

Một lúc lâu sau, làn sương đen dày đặc bao quanh ngai vàng mới từ từ chuyển động.

Một bóng hình cao lớn, uy áp hiện ra, khoác áo choàng kín mít, đeo một chiếc mặt nạ trắng vô cảm, chỉ để lộ hai con mắt rực lên ánh đỏ tựa như một con sói hoang đói mồi. Nhưng rồi, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người phải nín thở diễn ra.

Làn sương đen không tan đi, mà như bị một vầng hào quang nội tại đẩy lùi, thu lại vào chính chiếc mặt nạ. Nơi bóng tối vừa ngự trị, một khí tức hoàn toàn đối lập trỗi dậy

Không còn là tử khí, mà là sự cao quý không thể xâm phạm. Hình dáng thật sự bên trong hiện ra – và đó là một cảnh tượng nghịch lý đến mức khiến đạo tâm của các trưởng lão phải rạn nứt. Bóng hình cao lớn, thô kệch ban đầu cũng theo đó mà biến đổi.

Khi lớp sương cuối cùng không tan đi, mà như bị một vầng hào quang nội tại đẩy lùi, thu lại vào chiếc mặt nạ. Nơi bóng tối vừa ngự trị, một khí tức hoàn toàn đối lập trỗi dậy. Không còn là tử khí, mà là sự cao quý không thể xâm phạm.

Hình dáng thật sự bên trong hiện ra – và đó là một cảnh tượng nghịch lý đến mức khiến đạo tâm của các trưởng lão phải rạn nứt.

Đó là một nữ tử với vóc dáng đẹp tuyệt trần. Nàng vận một bộ y phục đơn giản màu đen tuyền, nhưng không gì che giấu được những đường cong hoàn mỹ và khí chất thoát tục, cao quý

Gương mặt nàng vẫn bị che khuất sau chiếc mặt nạ, nhưng chỉ riêng vóc dáng yêu kiều và khí chất uy nghiêm đó đã đủ để tạo nên một sự tương phản gây chấn động.

Dù mang hình hài của một tuyệt thế giai nhân, nhưng giọng nói của nàng khi cất lên lại trầm thấp, ma mị, chứa đựng sự oan khuất của vạn oan hồn. Nàng khẽ cất tiếng, giọng nói không phải sự bất ngờ, mà như một tiếng vọng từ quá khứ xa xăm, một lời thì thầm với định mệnh đã được viết sẵn: 'Món nợ này, cuối cùng cũng đến lúc phải trả. Chào mừng ngươi quay lại, cố nhân.'

Nàng quay sang Trưởng Lão Bạch Ảnh Kỳ, người vẫn còn đang chấn động trước thân phận thực sự của Tông chủ: "Sư muội, hãy cho chuẩn bị một bữa đại yến tại Ngự Hoa Viên. Dâng lên loại rượu Huyết Hồn mà chúng ta đã cất giữ hàng trăm năm. Ta muốn xem, vị khách quý này của chúng ta... có đủ bản lĩnh để cạn chén với ta không."

Lâm Huyền Trạch nắm chặt chuôi kiếm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Kẻ địch chỉ bằng khí thế đã phá vỡ Tỏa Cảnh, thực lực chắc chắn không thể lường được. Đây là lúc sinh tử tồn vong, vậy mà Tông chủ... lại muốn mở tiệc? Sự điên rồ này còn đáng sợ hơn cả hạm đội ngoài kia. Ván cờ này... người định đi nước nào đây?

Bạch Ảnh Kỳ lập tức tỉnh táo lại, dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn cúi đầu tuân mệnh:

"Vâng, thưa Tông chủ. Thuộc hạ sẽ đi làm ngay."

Không khí trong Tạ Vô Nhai trở nên kỳ lạ đến cực điểm. Bên ngoài là chiến trận, bên trong lại là yến tiệc. Không ai biết đây là sự ngạo mạn của kẻ mạnh, hay là khởi đầu của một ván cờ mà Hồn Môn chỉ là một quân tốt thí. Một cơn bão thực sự, không phải ở Tinh Vẫn Các, mà sắp nổi lên ngay tại chính bàn tiệc này.

More Chapters