Không khí trong Tạ Vô Nhai vẫn đặc quánh sự im lặng đến ghê người. Mệnh lệnh chuẩn bị yến tiệc của Tông chủ vẫn còn vang vọng trong đầu các trưởng lão, một sự phi lý đến điên rồ giữa cảnh Tông môn đang đối mặt với đại địch.
Nhưng không một ai dám cãi lời. Dưới sự chỉ đạo của Bạch Ảnh Kỳ, Ngự Hoa Viên, khu vườn cấm địa của Tông chủ, nhanh chóng được chuẩn bị cho một bữa tiệc không ai mong muốn.
Ngự Hoa Viên đẹp một cách ma mị. Nơi đây không có hoa cỏ thông thường, chỉ có những loại kỳ hoa dị thảo sống bằng ma khí. Những đóa Lệ Mẫu Đơn đỏ thẫm như máu, những bụi Vong Ưu Thảo màu bạc lấp lánh, và những cây Tử Diện Thụ với vô số gương mặt vặn vẹo trên thân cây, tất cả tạo nên một vẻ đẹp chết chóc.
Đúng lúc này, trên bầu trời vốn đã bị những thuyền buồm Phù Dung che khuất, một dị biến kinh hoàng hơn nữa xảy ra.
Không gian phía trên Ngự Hoa Viên bỗng nhiên vặn vẹo, rồi như một bức tranh bị xé toạc, một hố đen khổng lồ hiện ra. Nó không mang màu đen của hư vô, mà là một màu sắc kỳ lạ tựa như một bức tranh thủy mặc chỉ có hai màu trắng và đen, hút cạn mọi sắc thái của cảnh vật xung quanh. Mọi âm thanh đều bị nuốt chửng, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Từ bên trong hố đen đó, một luồng khí tức vừa thanh tao lại vừa mang một sự hủy diệt không lời, bắt đầu lan tỏa. Một thân ảnh mảnh mai chậm rãi bước ra.
Rắc... rắc... rắc...
Nàng vận một bộ xiêm y kỳ lạ, như thể được dệt nên từ hai nửa của vận mệnh. Nửa thân bên phải là màu đỏ , Nửa thân còn lại là màu trắng của tuyết , tinh khôi đến đau lòng. Sự đối lập đó không chỉ ở y phục, mà còn ở chính khí tức của nàng, một bên là sát khí ngút trời, một bên là sự tĩnh lặng của vực sâu. Kỳ lạ hơn cả, mỗi nơi gót sen của nàng vừa lướt qua, từ những vết nứt không gian lại nở rộ ra một đóa hoa Ngọc Đàn trắng muốt, tinh khiết đến lạ thường, tỏa ra hương thơm thanh khiết đối lập hoàn toàn với tử khí của Hồn Môn.
Bên trong Tạ Vô Nhai, Phệ Hồn Lão Ma, trong hình hài nữ tử tuyệt thế, vẫn ngồi yên trên chủ vị của bàn tiệc. Nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh vừa xuất hiện, sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, nàng nhếch môi cười, một nụ cười không rõ ý vị, rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, một ấn quyết phức tạp nhưng lại mang vẻ đẹp của ánh sáng tức thì thành hình.
"Thánh Quang Chúc Phúc Ấn!"
Một âm thanh không rõ ràng, như tiếng thánh ca từ một cõi trời xa xôi vang lên. Một dải năng lượng màu vàng kim, mang theo khí tức vừa thần thánh lại vừa ẩn chứa một sự ăn mòn đáng sợ, từ tay Phệ Hồn Lão Ma bắn ra, xé tan không khí, bay thẳng về phía thân ảnh đang bước ra từ hố đen.
Đối mặt với tuyệt kỹ kinh người, nữ tử kia chỉ bình thản đưa bàn tay ngọc ngà của mình ra. Một bàn tay thon dài, trắng nõn, không một chút phòng bị, nhẹ nhàng chặn lại dải năng lượng ánh kim.
ẦM!
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ có một cảnh tượng khiến các trưởng lão Hồn Môn phải chết lặng. Dải năng lượng "Thánh Quang Chúc Phúc Ấn" khi chạm vào lòng bàn tay của nữ tử kia, đã như một dòng sông băng chạm phải mặt trời, tan rã thành vô số đốm sáng li ti rồi biến mất vào hư không.
Nữ tử đó, Phù Dung, đến từ một đế quốc hùng mạnh không thuộc Phản Vũ Trụ. Nàng nhẹ nhàng hạ tay xuống, ánh mắt tím huyền bí nhìn thẳng vào Phệ Hồn Lão Ma, không một gợn sóng.
Sau khi dễ dàng hóa giải chiêu thức, Phệ Hồn Lão Ma bỗng bật cười. Tiếng cười của nàng hồn nhiên nhưng lại đầy ma mị, như một cách để khuấy động không khí. "Ha ha ha! Trăm năm không gặp, hôm nay được gặp mỹ nhân Phù Dung, vậy thì hôm nay Phệ Hồn Lão Ma ta phải giao chiến với ngươi một trận!"
Nàng đứng dậy khỏi bàn tiệc, thân hình yêu kiều lao vút lên trời, ma khí ngút trời biến thành hàng ngàn oan hồn gào thét, tấn công về phía Phù Dung.
Phù Dung không hề tỏ ra yếu thế. Nàng chỉ khẽ phất tay áo.
Ngàn vạn đóa Ngọc Đàn dưới chân nàng không hóa thành kiếm quang, mà đồng loạt bung nở, bắn ra một làn phấn hoa màu trắng bạc. Làn phấn hoa đó không mang sát khí, nhưng nơi nào nó bay qua, ma khí và oán niệm đều bị tịnh hóa, tan rã thành hư vô, tạo thành một con đường thuần khiết giữa biển oan hồn. Đáp lại, Phệ Hồn Lão Ma cười một cách ma mị, ma khí quanh người ngưng tụ thành một tấm khiên bằng oan hồn, tiếng gào thét của vạn quỷ va chạm với kiếm quang, tạo nên một bản giao hưởng của sự hủy diệt.
Hai vị tuyệt thế cường giả lao vào nhau, bắt đầu một trận chiến kinh thiên động địa ngay trên bầu trời Ngự Hoa Viên. Pháp tắc va chạm, không gian không ngừng bị xé rách rồi lại vá lại. Các trưởng lão Hồn Môn phải liên tục lùi về sau, dựng lên tầng tầng kết giới để chống lại dư chấn từ cuộc chiến.
Giữa một đợt va chạm long trời lở đất, hai người tạm thời tách ra, đứng đối diện nhau giữa không trung.
Phệ Hồn Lão Ma cất giọng, tiếng nói mang theo một sự phức tạp khó tả
"Trăm năm không gặp, còn nhớ ta chứ, Sư Muội?"
Phù Dung cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo: "Huh? Từ ngày sư tỷ lên ngôi tông chủ, vì nhớ sư tỷ nên ta mới đến đây 'thăm' tỷ đây."
Hai tiếng "sư muội", "sư tỷ" thốt ra, ẩn chứa một quá khứ không ai biết đến. Không một lời giải thích thêm, họ lại lao vào nhau.
Những chiêu thức không còn là sự thăm dò, mà là một màn phô diễn thực lực không khoan nhượng, mỗi một đòn đánh đều là một lời 'chào hỏi' theo cách riêng của những kẻ đứng trên đỉnh cao. Trận chiến của họ không làm rung chuyển núi non, không khiến đất trời sụp đổ. Ngược lại, nó diễn ra trong một sự tĩnh lặng đáng sợ.
Mọi hủy diệt đều bị gói gọn trong một quả cầu không gian vô hình ngay trên Ngự Hoa Viên. Bên ngoài, lá cây không rung, hoa không rụng.
Bên trong, là cảnh tượng của các thế giới đang sinh ra rồi lại chết đi.
Sự kiểm soát năng lượng tinh vi đến mức này còn đáng sợ hơn vạn lần so với việc san bằng cả một dãy núi.