Cherreads

Chapter 48 - CHƯƠNG 48: HỒ ĐÀI MẬT NGHỊ

Sau bữa đại yến thịnh soạn nhưng đầy sóng ngầm tại Ngự Hoa Viên, khi những dư âm của tiếng đàn và điệu vũ vừa lắng xuống, các trưởng lão của Hồn Môn cùng những chiến tướng của Phù Dung, mang theo tâm tư và sự chấn động chưa nguôi, đã lần lượt cáo lui

Người thì trở về các điện các để tĩnh tọa, cố gắng bình ổn lại đạo tâm vừa bị rung chuyển bởi trận chiến kinh hoàng.

Người thì lên thuyền buồm, chìm vào sự yên lặng của màn đêm, nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán về mối quan hệ phức tạp và thực lực không thể lường được của hai vị tông chủ.

Không gian Ngự Hoa Viên trở lại vẻ tĩnh mịch ma mị vốn có, chỉ còn lại ánh sáng bạc của những đóa Vong Ưu Thảo và mùi hương nồng nàn của Lệ Mẫu Đơn.

Giữa vườn hoa dị thảo, trên hai chiếc bảo tọa chủ vị, chỉ còn lại hai thân ảnh tuyệt mỹ. Mọi uy áp kinh người đã hoàn toàn biến mất, như thể trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Thay vào đó là tiếng cười đùa khúc khích, trong trẻo như tiếng suối ngọc, vang lên giữa không gian yên tĩnh, một cảnh tượng hài hòa đến mức phi lý, khiến những tàn hồn trên cây Tử Diện Thụ cũng phải ngơ ngác nhìn.

Phệ Hồn Lão Ma, sau một tràng cười sảng khoái, lúc này mới nhìn thẳng vào Phù Dung. Ánh mắt sau chiếc mặt nạ không còn vẻ trêu đùa, mà dần trở nên sâu thẳm, tĩnh lặng tựa một vực sâu không đáy, nơi cất giấu những toan tính đã lắng đọng qua vạn năm.

"Sư muội,"

nàng cất tiếng, thanh âm ma mị nhưng lại có một sự thân tình khó tả,

"hôm nay ta triệu kiến muội đến đây, ngoài việc ôn lại chuyện cũ, còn có vài chuyện hệ trọng cần bàn bạc."

Nghe đến hai chữ "Hệ trọng", nụ cười trên môi Phù Dung cũng dần tắt. Vẻ ung dung, thoát tục của nàng được thay thế bằng một sự trầm mặc, nét ưu tư hiện lên trên gương mặt tuyệt mỹ. Đôi mắt tím huyền bí của nàng nhìn Phệ Hồn, trong đó là sự quan sát sắc sảo và một chút nghi hoặc không thể che giấu.

Nàng biết "sư tỷ" của mình không bao giờ làm chuyện vô ích. Màn kịch thị uy vừa rồi, và cả bữa yến tiệc này, tất cả chỉ là khúc dạo đầu cho một ván cờ lớn hơn.

"Từ xa xưa đến nay, sư tỷ vốn là người kín lẽ, ít khi giao du bên ngoài, càng không thích nợ ân tình của ai

" Phù Dung thốt ra lời, thanh âm không còn vẻ lạnh lùng mà mang theo sự thân thuộc của một người đã quá hiểu đối phương.

"Ván cờ nào mà lại hệ trọng đến mức người phải đích thân mời muội đến tận đây? Lại còn... không tiếc dùng cả một trận chiến long trời lở đất chỉ để 'mở màn'?"

Phệ Hồn Lão Ma bật cười khẽ, nhưng trong tiếng cười đó không có sự vui vẻ. "Vẫn là sư muội hiểu ta nhất." Nàng đứng dậy, tà áo đen tuyền không một nếp gấp lướt nhẹ trên nền ngọc, không một tiếng động.

Thân hình yêu kiều của nàng bước đi, mỗi bước chân đều toát lên một vẻ uyển chuyển của sự chết chóc. "Muội đi theo ta."

Mỗi bước chân của Phệ Hồn Lão Ma vang lên một tiếng

"Cốt"

khô khốc trên hành lang xương trắng, khiến những đóa Lệ Mẫu Đơn ven đường phải rụt mình co rúm. Đáp lại, mỗi nơi gót sen của Phù Dung lướt qua, mặt đất băng giá lại khẽ nở ra những đóa sương hoa tinh khiết. Hai loại khí tức, một của sự chiếm đoạt, một của sự tĩnh tại, âm thầm va chạm trong từng bước chân. Sự im lặng giữa họ còn nặng nề hơn cả ngàn vạn lời nói, bởi cả hai đều biết, nơi họ sắp đến sẽ là nơi một ván cờ mới thực sự bắt đầu.

Hồ nước ở đây không mang màu máu tanh tưởi, mà trong vắt tựa một tấm gương khổng lồ, tĩnh lặng đến mức có thể soi tỏ từng vì sao trên bầu trời đêm.

Nhưng kỳ lạ thay, bầu trời mà nó phản chiếu lại không phải bầu trời sao của Phản Vũ Trụ

Nó chỉ phản chiếu một vầng huyết nguyệt đỏ rực, cô độc, lẻ loi giữa một màn đêm vô tận. Ánh sáng ma mị, bi thương của vầng trăng máu đó hắt lên gương mặt của hai người.

Trong đáy mắt của Phệ Hồn, vầng huyết nguyệt như đang sôi trào cuồng nộ. Còn trong đôi mắt tím của Phù Dung, nó lại tĩnh lặng đến đáng sợ, tựa một vết thương đã đóng băng vạn năm

Xung quanh hồ, hàng nghìn đóa Vong Tình Hoa đang nở rộ, những cánh hoa màu trắng bạc khẽ rung rinh trong gió đêm, tỏa ra hương thơm thanh khiết, ngát dịu, một mùi hương có thể khiến người ta quên đi mọi ưu phiền, nhưng cũng có thể khiến người ta chìm vào những ký ức đau buồn nhất. Một làn sương trắng mỏng manh, lãng đãng phấp phơ trên mặt hồ và những đóa hoa còn đẫm sương đêm, tựa như mây trắng đang vương trên những giọt lệ ngấn

Ngôi đền nhỏ, cổ kính, lặng lẽ đứng đó, như một chứng nhân câm lặng cho vô số bí mật đã được chôn giấu dưới đáy hồ.

Đứng bên bờ hồ, giữa khung cảnh vừa đẹp đẽ lại vừa có chút bi thương, Phệ Hồn Lão Ma mới cất lời, giọng nói mang theo một sự trịnh trọng hiếm thấy

"Sư muội, hôm nay muội đến đây, ta muốn nhờ muội một việc. Hãy giúp ta chinh chiến 6 tông môn lân cận, những kẻ đã lâu nay ngấp nghé lãnh địa của Hồn Môn." Nàng dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo.

Lũ giòi bọ ở Thiên Lăng Tự, đám điên loạn ở Tiếu Tẫn Cung, bọn con buôn của Dẫn Mệnh Lâu, đám mộng mơ ở Quỷ Tình Đài, những kẻ trộm ký ức của Phong Đăng Uyển, và cả đám 'y sư' của Tàn Huyền Cốc... Gần đây chúng đang rục rịch, tựa như những con chuột đánh hơi được mùi bão tố. Ta cần phải dọn dẹp sạch sẽ sân sau của mình trước khi ván cờ lớn thực sự bắt đầu. Ta cần lãnh địa và tài nguyên của chúng để không phải bận tâm những chuyện vặt vãnh khi đối đầu với những kẻ mạnh hơn.

Rồi, nàng quay sang nhìn thẳng vào Phù Dung, giọng điệu trở nên quan trọng hơn, "Và một chuyện còn hệ trọng hơn nữa, một chuyện có thể liên quan đến cả ván cờ của chúng ta

Mấy năm trước, tại Tàng Vân Tông, ta nghe nói có xảy ra một vài chuyện, liên quan đến một nữ tử của Tử Môn Quan. Sư muội... có rõ lai lịch về người này không? Gần đây, giang hồ đồn đại về một nữ tử của Tử Môn Quan, danh xưng Diệu Linh Tiên Tử, đã đại náo Tàng Vân Tông. Sư muội... người có nguồn tin sâu rộng, có biết gì về vị tiên tử này không?"

Phù Dung im lặng quan sát sư tỷ của mình một lúc lâu. Ánh mắt nàng sâu thẳm, như đang tính toán, cân nhắc điều gì đó vô cùng phức tạp.

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại liên tục dùng đôi tay của mình chau đi chau lại trên đôi môi đỏ hồng của nàng.

Khi nghe đến bốn chữ 'Diệu Linh Tiên Tử', đóa Vong Tình Hoa gần chân Phù Dung nhất vốn đang nở rộ bỗng tức thì héo rũ, cánh hoa hóa thành tro bụi. Một sự thay đổi cực kỳ vi tế nhưng không qua được thần thức của Phệ Hồn Lão Ma, nàng thấy trong đôi mắt tím của sư muội mình, hình ảnh của vầng huyết nguyệt bỗng nhiên vỡ tan thành ngàn mảnh rồi lại hợp lại. Cuối cùng, nàng khẽ thở dài, một hơi thở mang theo nét ưu phiền khó tả, như thể một ký ức không mấy vui vẻ vừa bị khuấy động.

"Sát phạt và chiếm lĩnh các tông môn lân cận, việc này muội có thể giúp sư tỷ," nàng đáp, giọng quả quyết. "Những con ruồi nhặng đó cũng đã đến lúc phải đập chết. Nhưng câu chuyện về Tàng Vân Tông và nữ tử của Tử Môn Quan... lại vô cùng phức tạp. Không chỉ phức tạp, mà còn nguy hiểm. E rằng chúng ta cần kín kẽ hơn nữa."

Nghe vậy, Phệ Hồn Lão Ma khẽ gật đầu, như đã đoán trước được câu trả lời này. Nàng biết, với tính cách của Phù Dung, nếu không phải là chuyện động đến những bí mật kinh thiên, muội ấy sẽ không bao giờ tỏ ra do dự như vậy.

Nàng không kết ấn, chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái. Vầng huyết nguyệt trên trời và bóng của nó dưới hồ bỗng nhiên đồng loạt rực lên, rồi từ đó kéo ra vô số sợi tơ máu, đan vào nhau như một mạng nhện khổng lồ. Chúng dệt nên một chiếc lồng bằng ánh sáng đỏ huyền ảo, không chỉ bao bọc ngôi đền, mà như khóa chặt cả một mảnh không gian này lại, cắt đứt nó khỏi dòng chảy của nhân quả và sự dòm ngó của Thiên Đạo. Bên trong 'Ngữ Âm Cảnh', sự tĩnh lặng trở nên tuyệt đối, đến mức có thể nghe được cả tiếng tim mình đập và tiếng những bí mật đang cựa quậy đòi thoát ra. Ván cờ thực sự, bây giờ mới được bày ra.

More Chapters