Cherreads

Chapter 49 - CHƯƠNG 49: KÝ ỨC TIÊN GIỚI

Bên bờ Vong Tình Hồ, vầng huyết nguyệt cô độc treo lơ lửng, nhuộm mặt hồ tĩnh lặng như gương thành một màu đỏ bi thương. Ngôi đền nhỏ mang đậm dấu ấn của Thời Đại Vạn Pháp lặng lẽ đứng đó, chìm trong màn sương mỏng manh tựa như hơi thở của những linh hồn đã ngủ yên. Hàng nghìn đóa Vong Tình Hoa màu bạc khẽ rung rinh trong làn gió đêm không tên, tỏa ra một mùi hương thanh khiết, một mùi hương có thể khiến người ta quên đi mọi ưu phiền, nhưng cũng đủ sức khuấy động những ký ức đã bị chôn vùi nơi tận cùng tâm khảm.

Bên trong "Ngữ Âm Cảnh", kết giới do chính tay Phệ Hồn Lão Ma tạo ra, mọi âm thanh của ngoại giới đều đã bị triệt tiêu. Sự tĩnh lặng trở nên tuyệt đối, đến mức có thể nghe được cả tiếng những cánh hoa bạc khẽ chạm vào nhau.

Phù Dung, trong bộ xiêm y nửa đỏ rực như máu, nửa trắng ngần tựa tuyết, không nói thêm một lời nào. Nàng chậm rãi tiến lại gần Phệ Hồn, người vẫn đang ngồi bất động sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm. Ánh mắt tím huyền bí của Phù Dung sâu thẳm, tựa như chứa đựng cả một trường hà tuế nguyệt đầy biến động. Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay ngọc ngà, thon dài của mình lên, rồi trong ánh mắt kinh ngạc nhưng không hề phòng bị của Phệ Hồn, nàng điểm một ngón tay vào giữa mi tâm của chiếc mặt nạ.

"Sư tỷ, đừng kháng cự," thanh âm Phù Dung như tiếng vọng từ một cõi xa xăm, không phải mệnh lệnh, mà là một lời mời gọi. "Hãy để ta cho tỷ thấy... một câu chuyện đã bị Tiên giới chôn vùi, một bi kịch đã nhuốm máu cả cửu thiên thập địa."

Ngay khoảnh khắc ngón tay Phù Dung chạm vào, một luồng ánh sáng dịu nhẹ nhưng không thể chống cự từ đó lan tỏa. Tâm trí Phệ Hồn Lão Ma chấn động dữ dội. Khung cảnh Vong Tình Hồ và Ngữ Âm Cảnh trước mắt nàng bỗng nhiên vỡ tan thành hàng vạn mảnh gương, rồi bị hút vào một vòng xoáy ký ức sâu thẳm. Nàng không còn là Tông chủ của Hồn Môn nữa, mà đã trở thành một người quan sát vô hình, trôi dạt trong dòng sông thời gian, ngược về một thời đại đã bị lãng quên – Thời Đại Thượng Cổ.

...

Một thế giới hoàn toàn khác hiện ra, một thế giới mà ngay cả Phệ Hồn cũng phải nín thở vì vẻ đẹp và sự thuần khiết của nó. Đây là Tiên giới. Không khí không phải là ma khí hôi tanh, mà là tiên khí tinh thuần đến mức mỗi hơi thở đều khiến thần hồn như được gột rửa. Những hòn đảo ngọc lơ lửng giữa biển mây trắng bồng bềnh, được nối với nhau bằng những cây cầu vồng bảy sắc rực rỡ. Những dòng suối không chảy nước, mà chảy ra thứ ánh sáng lấp lánh như bụi sao, và trên những tòa tiên cung nguy nga bằng bạch ngọc, vô số tiên hạc đang duyên dáng nhảy múa.

Giọng nói của Phù Dung lại vang lên trong tâm thức nàng, trầm mặc và bi thương: "Đây là nơi bắt đầu tất cả, Tiên cung của Thượng Quan Tiên Cơ Vô Huyền."

Phệ Hồn nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ phi phàm, vận một bộ tiên bào màu trắng thêu kim tuyến, khí chất cao quý không gì sánh được. Ngài đang mỉm cười, một nụ cười ấm áp tựa ánh nắng ban mai, chơi đùa cùng một nữ nhân có vẻ đẹp dịu dàng như nước mùa thu – Tô Nhược Yên. Trong vòng tay họ là một bé gái chừng ba, bốn tuổi, xinh xắn như một tiểu tiên đồng, đang cười khúc khích trong trẻo. Đó chính là Diệu Linh khi còn thơ bé. Khung cảnh gia đình ba người hạnh phúc, đầm ấm giữa chốn tiên cảnh, đẹp tựa một bức tranh không tì vết.

Nhưng rồi, bức tranh đó bắt đầu rạn nứt.

Khung cảnh đột ngột thay đổi. Phệ Hồn thấy mình đang lơ lửng trên một chiến trường đẫm máu ở hạ giới. Khói lửa ngút trời, tiếng binh khí va chạm, tiếng người gào thét. Một đế quốc nhân nghĩa đang trên đà sụp đổ dưới sự tấn công của một kẻ địch bạo tàn. Giữa lúc tuyệt vọng, vị vua của đế quốc đó đã dùng một bí pháp tế thần thất truyền từ Thời Đại Thượng Cổ, cầu nguyện lên tận Tiên giới.

Và Cơ Vô Huyền đã nghe thấy.

Phệ Hồn chứng kiến cảnh ngài giáng thế. Không có sấm chớp rền vang, chỉ có một luồng uy áp vô hình khiến cả chiến trường phải im bặt. Một cái phất tay của ngài, vạn quân địch đã hóa thành tro bụi. Một ánh mắt, kẻ tướng lĩnh hung hãn đã phải quỳ rạp, run rẩy. Ngài đã can thiệp vào nhân quả hạ giới.

"Ngài ấy đã vi phạm luật trời," giọng Phù Dung lại vang lên, lạnh lẽo. "Và cái giá phải trả, là thứ mà ngay cả một Thượng Quan Tiên cũng không thể gánh nổi."

Ký ức lại chuyển dời. Lần này là một tòa điện phán xử lạnh lẽo, uy nghiêm của Tiên giới. Cơ Vô Huyền một mình đứng đó, đối mặt với những vị Tiên Đế, Tiên Quân quyền lực, những người có ánh mắt vô cảm tựa như băng giá vạn năm.

"Cơ Vô Huyền," một giọng nói không chứa cảm xúc vang vọng khắp đại điện, "ngươi tự ý can thiệp nhân quả hạ giới, vi phạm Thiên Quy. Tội không thể tha. Phán quyết: Chu di cửu tộc, xóa sổ huyết mạch khỏi Tiên giới!"

"Chu di cửu tộc..." Hai chữ đó như những nhát búa tạ nện vào tâm thức Phệ Hồn. Nàng thấy Cơ Vô Huyền không hề sợ hãi, mà trong mắt ngài là sự phẫn nộ và nỗi tuyệt vọng đến cùng cực. Không phải cho bản thân, mà là cho gia đình bé nhỏ đang chờ đợi ngài.

Cảnh tượng cuối cùng của dòng ký ức hiện ra, bi thương và dồn dập.

Cơ Vô Huyền trở về Tiên cung, nhưng nơi đây không còn là chốn yên bình. Thiên binh vạn mã của Tiên giới đã bao vây tứ phía, sát khí ngút trời. Ngài nhìn Tô Nhược Yên đang ôm chặt Diệu Linh, ánh mắt ngài hằn lên những tơ máu.

"Tô Nhược Yên!" Giọng ngài khẩn thiết, đanh thép. "Nàng mau đưa Diệu Linh cao trời xa bay ngay bây giờ!"

Tô Nhược Yên lắc đầu điên cuồng, nước mắt giàn giụa, níu lấy tay áo Cơ Vô Huyền: "Không... Vô Huyền, không có Chàng, mẹ con ta biết đi đâu? Thiên địa rộng lớn này đâu còn là nhà!"

"Không kịp nữa rồi!" Cơ Vô Huyền giữ chặt hai vai nàng, ánh mắt vừa cương quyết vừa đau đớn đến tột cùng. "Ta đã vi phạm quy luật, không thể thoát được. Nhưng Diệu Linh thì có thể! Nhìn ta, Nhược Yên! Hãy hứa với ta, dù có chuyện gì xảy ra, con bé phải được sống! Mang con đi! Ngay lập tức!"

Ngài dùng hết sức lực cuối cùng, đẩy vợ và con gái về phía một mật đạo không gian đang mở ra, rồi một mình xoay người, đối mặt với cả đội quân thiên binh đang ập tới. Bóng lưng của ngài uy nghiêm, cô độc, tựa như một ngọn núi sừng sững trước cơn bão tố hủy diệt.

Tô Nhược Yên, đôi mắt nàng ngấn lệ ướt đẫm cả áo. Nàng khẽ ôm chặt Diệu Linh đang khóc thét, ngoái lại nhìn phu quân lần cuối, rồi cắn răng lao vào mật đạo, biến mất vào dòng chảy không gian hỗn loạn.

"Đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy nhau," giọng Phù Dung run rẩy.

Nhưng bi kịch vẫn chưa dừng lại.

Dòng ký ức đưa Phệ Hồn đến một vùng hoang giới thuộc Kỷ Nguyên Man Hoang, nơi khí tức hung tàn và cổ lão vẫn còn ngưng đọng, đất đai cằn cỗi. Tô Nhược Yên, y phục đã rách nát, khí tức suy yếu, đang cố gắng bảo vệ tiểu Diệu Linh trước sự vây công của hàng chục con hoang thú khổng lồ, những sinh vật có sức mạnh kinh hoàng.

Phệ Hồn chứng kiến một trận chiến không cân sức. Tô Nhược Yên chiến đấu như một nữ thần, tiên pháp của nàng tuyệt mỹ nhưng lại nhuốm màu tuyệt vọng. Nàng biết mình không thể thoát. Cuối cùng, nàng dùng hết tiên lực còn lại, tạo ra một kết giới ánh sáng bao bọc lấy Diệu Linh, đẩy con bé vào một khe nứt không gian gần đó. Còn bản thân nàng, sau khi kiệt sức, đã bị đám hoang thú xé nát...

...

Dòng ký ức vỡ tan.

Phệ Hồn Lão Ma choàng tỉnh, vẫn đang ngồi bên bờ Vong Tình Hồ. Nhưng lúc này, toàn thân nàng đang run lên bần bật. Nàng đưa tay lên chiếc mặt nạ trắng. Một dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy ra từ bên dưới, không phải máu, mà là nước mắt.

Đó là giọt nước mắt đầu tiên của Phệ Hồn Lão Ma sau vạn năm. Một giọt nước mắt mang theo tử khí, rơi xuống đóa Vong Tình Hoa dưới chân, khiến nó héo rũ trong tức khắc.

Nàng khóc.

Không phải khóc vì thương hại, mà khóc vì đồng cảm. Nàng nhìn thấy trong bi kịch của Cơ Vô Huyền, của Tô Nhược Yên, hình ảnh của những mất mát, những bất công mà chính mình đã phải chịu đựng. Nỗi đau của họ đã cộng hưởng với nỗi đau của nàng, làm tan chảy lớp băng giá đã bao bọc trái tim nàng vạn năm qua.

Sau một hồi lâu, nàng mới cất được tiếng, giọng khàn đặc và lạc đi:

"...Tại sao... tại sao ngươi lại biết những chuyện này? Một bi kịch đã bị Tiên giới phong tỏa, một câu chuyện đã bị thời gian xóa sổ... làm sao ngươi có thể biết rõ đến vậy?"

Phù Dung nhìn sư tỷ của mình, ánh mắt tím cũng nhuốm một nỗi buồn xa xăm. Nàng không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vầng huyết nguyệt cô độc trên bầu trời, như đang nhìn về một quá khứ đã xa.

"Làm sao ta biết ư?" Nàng khẽ cất lời, thanh âm tựa một tiếng thở dài của lịch sử. "Vì ta đã sống qua thời đại đó, sư tỷ à. Ta đã sống qua Thời Đại Thượng Cổ."

Phệ Hồn sững người.

"Ta đã từng diện kiến Thượng Quan Tiên Cơ Vô Huyền, từng nghe về một tình yêu kinh thiên động địa, vượt qua cả Thiên Quy. Ta đã chứng kiến một đế quốc phàm trần được cứu rỗi, và cũng đã chứng kiến một gia tộc Tiên nhân bị đẩy vào chỗ chết chỉ vì một chữ 'Tình'."

Ánh mắt Phù Dung nhìn vào khoảng không vô định, như đang thấy lại những hình ảnh đã phai màu.

"Ta không phải là người trong cuộc, không phải là người có thể thay đổi được gì. Ta chỉ là một trong số ít những kẻ còn sót lại, một chứng nhân của một bi kịch đã bị lãng quên."

Nói rồi, nàng quay sang nhìn Phệ Hồn, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Và ta biết, huyết mạch của Cơ Vô Huyền vẫn chưa tuyệt. Diệu Linh... chính là tia hy vọng cuối cùng, cũng là mầm mống của một cơn bão còn lớn hơn đang chờ ở phía trước."

More Chapters