Cherreads

Chapter 50 - CHƯƠNG 50: HUYỀN THOẠI CỦA TU LA

Bên bờ Vong Tình Hồ, sự tĩnh lặng sau cơn chấn động ký ức còn nặng nề hơn cả ngàn vạn quân đao. Phệ Hồn Lão Ma, lần đầu tiên sau vô tận tuế nguyệt, đã cảm nhận được sự run rẩy từ sâu trong đạo tâm băng giá của mình. Giọt huyết lệ đầu tiên đã khô, nhưng dấu vết nó để lại trên chiếc mặt nạ trắng vô cảm tựa như một vết nứt vĩnh hằng, không gì có thể xóa nhòa.

Nàng nhìn Phù Dung, câu chuyện vừa rồi đã giải đáp nguồn cơn, nhưng lại mở ra một khoảng trống bí ẩn còn lớn hơn. Giọng nàng khàn đặc, không còn sự ma mị thường ngày mà chỉ còn lại một sự mệt mỏi và hiếu kỳ sâu sắc:

"Vậy... sau đó thì sao? Đứa trẻ đó... Diệu Linh, sau khi chứng kiến mẹ mình bị hoang thú xé xác, đã đi đâu về đâu?"

Phù Dung khẽ thở dài, một hơi thở mang theo cả sức nặng của thời gian. Nàng hướng ánh mắt tím biếc về phía vầng huyết nguyệt cô độc trên mặt hồ, bắt đầu kể một câu chuyện còn hơn cả một huyền thoại, một câu chuyện đã từng khiến cả vũ trụ phải nín thở.

"Đó là một câu chuyện rất dài, sư tỷ à. Một câu chuyện của sự cô độc và lột xác."

"Sau khi được kết giới cuối cùng của mẹ đẩy vào một khe nứt không gian, tiểu Diệu Linh đã lưu lạc đến một Hoang Giới vô danh, một thế giới đã chết từ Kỷ Nguyên Man Hoang, nơi ngay cả ánh sáng của các vì sao cũng không dám chiếu rọi. Nơi đó không có sự sống, chỉ có những cơn bão năng lượng hỗn loạn và sự tĩnh lặng của một nấm mồ vũ trụ. Nàng lớn lên trong sự cô độc tuyệt đối, bầu bạn với những cơn gió gào thét và những tàn tích của một thế giới đã bị lãng quên."

"Không ai biết nàng đã sống sót như thế nào. Không ai biết nàng đã tu luyện ra sao. Hàng vạn năm, rồi hàng chục vạn năm, thậm chí là cả triệu năm dài đằng đẵng, không một ai hay biết về sự tồn tại của nàng. Có lẽ, nàng đã chìm trong giấc ngủ dài, dung hợp với kết giới của mẹ. Có lẽ, nàng đã phải chiến đấu mỗi ngày với những thực thể dị đoan sinh ra từ chính sự hỗn loạn của Hoang Giới đó."

"Ta chỉ biết rằng, trong suốt khoảng thời gian đó, nàng hoàn toàn không biết gì về bản án của cha mình, không biết gì về sự thật đằng sau việc gia tộc bị tru di. Trong tâm thức non nớt của nàng, chỉ có một hình ảnh duy nhất được khắc sâu như một vết sẹo không bao giờ lành: hình ảnh mẹ nàng bị những con mãnh thú cắn xé đến chết."

Phệ Hồn im lặng lắng nghe. Một đứa trẻ lớn lên với một ký ức kinh hoàng như vậy, nó sẽ trở thành thứ gì? Một kẻ điên loạn, hay một con quái vật còn đáng sợ hơn cả những hoang thú kia?

Phù Dung nhắm mắt lại, như để dòng ký ức hiện lên rõ hơn. Giọng nàng trầm xuống, đưa Phệ Hồn vào một cảnh tượng khác.

"Rồi một ngày, sau cả triệu năm, nàng đã trưởng thành. Không còn là tiểu tiên đồng xinh xắn, mà là một thiếu nữ tuyệt mỹ, mái tóc dài đến gót chân, đôi mắt trong veo nhưng lại lạnh lẽo hơn cả băng tuyết vĩnh cửu. Chính ngày hôm đó, nàng đã hoàn toàn dung hợp được với kết giới của mẹ mình."

Phệ Hồn "nhìn thấy" cảnh tượng đó. Diệu Linh đang ngồi tĩnh tọa giữa một vùng đất hoang vu, kết giới ánh sáng bao bọc nàng bỗng rực lên rồi vỡ tan như pha lê. Nhưng nó không biến mất, mà hóa thành vô vàn đốm sáng ký ức, như một cơn mưa sao băng, đồng loạt lao vào mi tâm nàng.

Một tiếng hét không thành lời vang lên trong tâm thức.

Diệu Linh co người lại, toàn thân run rẩy. Nàng thấy tất cả. Thấy nụ cười ấm áp của cha. Thấy tòa điện phán xử lạnh lẽo. Thấy lời phán quyết "chu di cửu tộc". Thấy cảnh cha nàng một mình đối mặt thiên binh vạn mã. Thấy nụ cười tuyệt vọng của mẹ khi đẩy nàng đi.

Sự ngây thơ cuối cùng trong đôi mắt nàng vỡ nát. Sự đau đớn không biến thành nước mắt, mà ngưng tụ lại, đông cứng thành một thứ còn lạnh hơn cả vực sâu: một đạo tâm chỉ còn lại hai chữ – Báo Thù.

"Khi tất cả ký ức trở về," Phù Dung tiếp tục, "nàng không gào khóc, không phẫn nộ. Nàng chỉ lặng lẽ đứng dậy. Kể từ giây phút đó, thế gian này đã mất đi một tiểu tiên nữ tên Diệu Linh, và vũ trụ này có thêm một Tu La không tên."

"Nhiều năm sau đó, một huyền thoại bắt đầu được truyền đi. Một huyền thoại về ngày Tiên giới nhuốm màu tro bụi."

"Ngày đó, bầu trời Tiên giới vẫn trong xanh, tiên khí vẫn dồi dào. Nhưng rồi, nàng xuất hiện. Không ai biết nàng đến từ đâu. Nàng chỉ lặng lẽ đi giữa không trung, mái tóc dài tung bay, đôi mắt không nhìn bất cứ ai, không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì. Nàng bước đến trước tòa điện phán xử năm xưa, nơi cha nàng bị kết tội, biểu tượng tối cao của Thiên Quy."

"Các Tiên tướng canh giữ còn chưa kịp lên tiếng quát hỏi, nàng đã dừng lại. Nàng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng đưa một ngón tay trỏ thanh tú lên."

Phệ Hồn nín thở. Nàng có thể cảm nhận được, qua lời kể của Phù Dung, một luồng sức mạnh kinh hoàng đang ngưng tụ.

"Tòa điện nguy nga, được xây dựng từ thần ngọc, được gia cố bởi vô số trận pháp của Thời Đại Thượng Cổ, biểu tượng của trật tự và quyền uy... đã lặng lẽ tan thành bụi."

"Không một tiếng nổ. Không một gợn sóng năng lượng. Nó cứ thế tan rã, từ mái ngói đến nền móng, hóa thành những hạt bụi mịn rồi bị gió thổi bay đi, như thể nó chưa bao giờ tồn tại. Tất cả các Tiên nhân có mặt tại đó, từ Tiên tướng đến Tiên quân, đều chết lặng. Họ không cảm nhận được sát khí, không thấy được pháp thuật. Họ chỉ thấy một sự thật tuyệt đối: sự tồn tại của tòa điện đã bị 'xóa' đi."

"Đó là màn chào hỏi của nàng. Và đó cũng là lời tuyên chiến."

"Sau ngày hôm đó, một cuộc đại thanh trừng bắt đầu. Nàng không hủy diệt toàn bộ Tiên giới, vì đó là quê hương của cha mẹ nàng. Nàng chỉ đi tìm từng người một. Từng vị Tiên Đế, Tiên Quân đã tham gia vào buổi phán xử năm xưa. Nàng không cho họ cơ hội chiến đấu, không cho họ cơ hội cầu xin. Nàng chỉ xuất hiện trước mặt họ, và rồi, họ biến mất. Không ai biết họ chết như thế nào, đạo quả tan đi đâu, nguyên thần có được luân hồi hay không. Họ chỉ đơn giản là biến mất khỏi vũ trụ này."

"Cả một vũ trụ chủ thể, nơi đặt nền móng của những thế lực đã phán xử cha nàng, cũng chịu chung số phận. Chỉ sau một đêm, vũ trụ đó lụi tàn. Các vì sao tắt ngấm, các tinh vực sụp đổ, sinh linh hóa thành hư vô. Một trận kinh thiên động địa khiến cả Trụ Đạo Tâm cũng phải rung chuyển. Từ đó, cái tên Diệu Linh trở thành một điều cấm kỵ. Người ta không dám gọi thẳng tên nàng, chỉ gọi nàng bằng những danh xưng đầy sợ hãi: Hủy Diệt Thiên Nữ, Vô Thanh Tu La..."

"Tu vi của nàng là gì, không ai đo lường được. Con đường Đại Đạo của nàng là gì, không ai hiểu nổi. Có người nói, đó là 'Đại Đạo Tận Diệt', có kẻ lại cho rằng đó là 'Đại Đạo Vô Nghĩa'. Nhưng tất cả đều đồng ý một điều: đối mặt với nàng, mọi sức mạnh, mọi pháp tắc đều trở nên vô nghĩa. Ngay cả Thiên Quân Giám Chủ, khi nghe đến danh xưng của nàng, cũng phải kiêng dè ba phần, không dám tùy tiện can thiệp."

Phệ Hồn lặng đi một hồi lâu, cố gắng tiêu hóa câu chuyện kinh hoàng vừa rồi. Một mình chống lại cả Tiên giới, một mình hủy diệt cả một vũ trụ. Sức mạnh đó... thật đáng sợ. Nhưng rồi, nàng nhận ra điểm mấu chốt.

"Khoan đã," Phệ Hồn cất tiếng, "ngươi nói nàng tìm đến từng người đã phán xử cha nàng. Nhưng..."

Phù Dung nhìn sư tỷ, một nụ cười bí ẩn hiện lên trên môi. Nàng biết Phệ Hồn đã nhận ra.

"Đúng vậy," Phù Dung nói, giọng đầy thâm ý, "đó chính là câu hỏi lớn nhất, là bí ẩn mà đến tận bây giờ, không một ai, kể cả Thiên Quân Giám Chủ, có lời giải đáp."

More Chapters