Cherreads

Chapter 52 - CHƯƠNG 52: Hồn Môn Dịch Chủ

Bên bờ Vong Tình Hồ, vầng huyết nguyệt vẫn treo lơ lửng, nhuộm mặt hồ tĩnh lặng một màu đỏ bi thương. Những đóa Vong Tình Hoa màu bạc khẽ rung rinh trong làn gió đêm không tên, tỏa ra một mùi hương có thể khiến người ta quên đi mọi ưu phiền, nhưng cũng đủ sức khuấy động những ký ức đã bị chôn vùi nơi tận cùng tâm khảm.

Lời đề nghị của Phù Dung - "trở thành một trong ba chân vạc định đoạt đại cục này" - vẫn còn vang vọng trong Ngữ Âm Cảnh, một câu nói đủ sức làm rung chuyển cả nền tảng của Phản Vũ Trụ. Phệ Hồn Lão Ma, sau một thoáng sững sờ, lại rơi vào trầm mặc. Nàng không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ quay lưng, bước đi vô định dọc theo bờ hồ. Mỗi bước chân của nàng, dù nhẹ nhàng, lại như đang đạp lên những mảnh vỡ của vô tận kỷ nguyên, trong đầu là những dòng ký ức cuồn cuộn trôi về.

Nàng nhớ lại những ngày đầu tiên gặp gỡ Phù Dung. Khi đó, Phù Dung chỉ là một thiếu nữ mang trong mình mối thù huyết hải, một mình tìm đến Hồn Môn, một nơi mà ngay cả quỷ thần cũng phải e dè. Nhưng chính sự liều lĩnh và trí tuệ sắc bén ẩn sau vẻ ngoài yếu đuối đó đã khiến Phệ Hồn chú ý. Nàng nhớ về những lần Phù Dung, chỉ bằng vài câu nói phân tích sắc bén, đã vạch ra những cạm bẫy mà ngay cả các trưởng lão dày dạn kinh nghiệm cũng không nhìn thấy, giúp Hồn Môn tránh được những tổn thất không đáng có. Hay những lần nàng ta dùng những kế sách không ai ngờ tới, biến yếu thành mạnh, lật ngược những thế trận tưởng chừng đã thua.

Hay trong trận chiến tại Hắc Thạch Tinh Vực, khi đối đầu với Hắc Ám Ma Quân, kẻ có tu vi không hề thua kém, chính Phù Dung đã nhìn ra "tử huyệt" trong tâm cảnh của đối phương, dùng một câu nói đánh thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, khiến ma quân đạo tâm bất ổn, lộ ra sơ hở chí mạng, giúp Phệ Hồn một chiêu định càn khôn.

"Sư muội của ta... chưa bao giờ sai." Phệ Hồn thầm nghĩ, một tia ấm áp hiếm hoi len lỏi vào đạo tâm băng giá. Nàng biết, Phù Dung không chỉ có mưu lược. Đằng sau mỗi kế hoạch, là một sự thấu hiểu sâu sắc về nhân tâm, về những điểm yếu và dục vọng của kẻ địch. Trong cuộc tranh đoạt sinh tử của các thế lực, trí tuệ như vậy còn đáng sợ hơn cả sức mạnh tuyệt đối. Mà lần này, đối thủ không chỉ là một tông môn hay một ma quân, mà có thể là cả Thiên Đạo, là những tồn tại đã giăng bẫy từ thời viễn cổ. Một mình nàng, dù có Hồn Môn trong tay, cũng khó lòng chống đỡ. Nhưng nếu có Phù Dung bên cạnh, nếu có cả Diệu Linh và Dị Số kia...

Vận mệnh lần này, có lẽ thực sự có thể do chính tay mình định đoạt.

Sự bồn chồn trong lòng Phệ Hồn dần lắng lại, nhường chỗ cho một sự quyết đoán lạnh lùng. Nàng dừng bước, xoay người lại đối mặt với Phù Dung. Vầng huyết nguyệt trên cao chiếu rọi, hắt lên chiếc mặt nạ trắng vô cảm một ánh sáng ma mị.

"Vậy, cứ theo lời sư muội."

Bốn chữ thốt ra, không một chút do dự, mang theo sức nặng của cả một tông môn và niềm tin tuyệt đối.

Nghe được sự đồng ý của sư tỷ, một nụ cười dịu dàng tựa gió xuân nở trên gương mặt tuyệt mỹ của Phù Dung. Nụ cười đó làm cho những đóa Vong Tình Hoa xung quanh cũng như bừng lên một sức sống mới. Nàng biết, từ khoảnh khắc này, một chương mới của cả Hồn Môn và Phản Vũ Trụ đã chính thức bắt đầu.

"Muội biết sư tỷ sẽ đồng ý mà," Phù Dung nói, giọng điệu đã không còn vẻ thăm dò, mà là sự tự tin của một quân sư nắm chắc thắng lợi trong tay. "Nhưng để đại cục này có thể bắt đầu một cách hoàn hảo, chúng ta cần phải dọn dẹp sạch sẽ những con ruồi nhặng xung quanh."

Nàng tiến lại gần Phệ Hồn, ánh mắt tím huyền bí lóe lên sự tính toán sắc sảo. "Trước hết, muội cần tự mình đi thăm dò sáu tông môn lân cận kia. Thiên Lăng Tự có khả năng tiên đoán, phải tìm cách che mắt 'thiên cơ' của chúng trước khi chúng nhìn thấu kế hoạch của chúng ta. Tiếu Tẫn Cung với 'cơn điên' có thể lây lan là một vũ khí hỗn loạn, ta phải tìm ra nguồn cơn hoặc cách khống chế, tuyệt đối không để nó ảnh hưởng đến đại cục. Dẫn Mệnh Lâu mua bán cả vận mệnh, muội muốn biết, chúng đang 'nắm giữ' những khái niệm gì có thể chống lại chúng ta. Muội cần phải biết rõ thực lực hiện tại của chúng, và quan trọng nhất, chúng có âm thầm liên minh với nhau hay không. Nếu chúng chỉ là những con sói đơn độc, với tu vi của muội, việc sát phạt và chiếm lấy tài nguyên của chúng chỉ là chuyện sớm chiều, giúp sư tỷ có một hậu phương vững chắc."

Phù Dung dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Nhưng nếu chúng đã ngầm liên kết, vậy thì chúng ta phải cẩn trọng hơn. Một cuộc chiến trên nhiều mặt trận lúc này sẽ khiến chúng ta hao tổn không ít, ảnh hưởng đến kế hoạch lớn. Đó là lý do muội cần tự mình đi một chuyến."

"Còn sư tỷ," Phù Dung nhìn thẳng vào Phệ Hồn, "người có một nhiệm vụ còn quan trọng hơn. Hãy đi một chuyến đến Tử Môn Quan, gặp tiền bối Diệu Linh."

"Gặp nàng ta?" Phệ Hồn khẽ nhíu mày sau lớp mặt nạ.

"Đúng vậy," Phù Dung quả quyết. "Đây không chỉ là một chuyến thăm xã giao. Đây là một nước cờ chính trị. Sư tỷ đại diện cho cả Hồn Môn, đích thân đến bái kiến, đó là sự tôn trọng, là lời khẳng định về một liên minh bình đẳng. Chúng ta cần biết rõ thái độ của Diệu Linh, cần xác nhận rằng ba chúng ta thực sự có thể đứng trên cùng một chiến tuyến. Sự xuất hiện của tỷ tại Tử Môn Quan sẽ là một thông điệp gửi đến toàn bộ các thế lực đang dòm ngó: ba chân vạc đã được dựng lên, kẻ nào muốn động vào một trong ba, sẽ phải đối mặt với hai người còn lại. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có đủ sức nặng để đối đầu với kẻ giật dây thực sự phía sau."

Phệ Hồn Lão Ma im lặng lắng nghe. Mỗi một lời của Phù Dung đều như một nhát búa, đập tan những do dự cuối cùng của nàng. Nàng gật đầu một cách dứt khoát. "Được."

Ngay khi lời giao ước được định, Phù Dung khẽ búng tay. "Ngữ Âm Cảnh" đang bao bọc lấy họ bắt đầu tan ra. Những sợi tơ máu khổng lồ từ vầng huyết nguyệt không biến mất, mà từ từ thu lại, như một con quái vật thu về những xúc tu của nó, trả lại cho Vong Tình Hồ sự kết nối với thế giới bên ngoài. Tiếng gió ma quái, tiếng oán niệm thì thầm từ xa lại bắt đầu vọng về.

Phệ Hồn Lão Ma không nói thêm một lời nào. Khí tức của nàng bắt đầu thay đổi. Vẻ thân tình khi nãy biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm lạnh lẽo của một vị Tông chủ. Thân hình yêu kiều của nàng hóa thành một luồng hắc khí, trong nháy mắt đã trở về đại điện chính của Hồn Môn – Tạ Vô Nhai.

Bên trong Tạ Vô Nhai, các trưởng lão và tướng quân vẫn đang đứng im chờ đợi, không khí căng thẳng đến ngạt thở. Họ không biết hai vị tông chủ đã bàn bạc những gì, chỉ cảm nhận được một cơn bão tố sắp ập đến. Khi thấy thân ảnh Tông chủ đột ngột xuất hiện lại trên bảo tọa xương cự thú, tất cả đều giật mình, vội vàng cúi đầu.

Phệ Hồn Lão Ma ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sau chiếc mặt nạ quét qua một lượt những thuộc hạ trung thành của mình. Rồi, một mệnh lệnh mang theo uy lực của Đạo, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào, từ miệng nàng vang ra, âm thanh truyền vọng khắp các ngóc ngách của Hồn Môn.

"Các chư tướng dưới trướng nghe lệnh!"

"Ta sắp phải rời khỏi Tông môn một thời gian để xử lý việc quan trọng. Từ hôm nay, Phù Dung sẽ thay ta vận hành Hồn Môn. Mọi quyết sách, mọi mệnh lệnh của nàng, đều như mệnh lệnh của chính ta. Các trưởng lão và các tướng quân, tất cả phải nghe theo sự chỉ đạo của Phù Dung. Kẻ nào dám trái lệnh, giết không tha!"

Lời tuyên bố như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào tâm thức mỗi người có mặt. Giao cả Hồn Môn cho một người ngoài? Dù người đó là Phù Dung, một cường giả mà họ kính nể, nhưng đây vẫn là một quyết định quá mức táo bạo và chưa từng có tiền lệ. Lâm Huyền Trạch, Chu Tuyết Lăng, Hàn Tịch Uyên... tất cả đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

Nhưng khi họ đối diện với đôi mắt đỏ rực không chút cảm xúc của Tông chủ, và cảm nhận được luồng ý chí không thể lay chuyển trong mệnh lệnh đó, mọi lời dị nghị đều bị nuốt ngược vào trong. Họ biết, đây không phải là một lời thương lượng. Đây là một thánh chỉ.

"Chúng thần... tuân mệnh!"

Một âm thanh đồng thanh, mang theo sự phức tạp của vô số cảm xúc – kinh ngạc, tuân phục, và cả một chút lo âu – vang vọng khắp Tạ Vô Nhai. Hàng trăm trưởng lão, tướng quân đồng loạt quỳ một gối xuống, đầu cúi sát đất.

Phệ Hồn Lão Ma khẽ gật đầu, rồi không nói thêm gì, thân hình lại hóa thành một làn sương đen, biến mất khỏi đại điện. Nàng đã bắt đầu hành trình của mình, một hành trình đến Tử Môn Quan, bước vào một cuộc tranh đoạt mà ngay cả nàng cũng chưa thể lường hết được những biến số.

Tại Tạ Vô Nhai, Phù Dung cũng vừa lúc bước vào, tà áo nửa đỏ nửa trắng tung bay. Nàng đứng ở vị trí mà Phệ Hồn vừa biến mất, lặng lẽ nhìn xuống biển người đang quỳ phục phía dưới. Các trưởng lão cúi đầu, nhưng thần thức của họ cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt. Uy áp của Tông chủ cũ như một vực sâu của tử khí, nghiền nát và hủy diệt. Còn uy áp của người trước mắt, lại như một tấm lưới vô hình, lạnh lẽo và sắc bén, nhìn thấu từng ý niệm, bao trùm lấy Tạ Vô Nhai bằng một sự toan tính đến tột cùng. Một trang sử mới của Hồn Môn, một kỷ nguyên của trí tuệ và mưu lược, đã chính thức bắt đầu.

More Chapters