Sau khi Phệ Hồn Lão Ma thân hóa hắc khí, rời khỏi Tạ Vô Nhai để bắt đầu hành trình đến Tử Môn Quan, cả Hồn Môn rơi vào một sự tĩnh lặng đầy căng thẳng. Mệnh lệnh cuối cùng của Tông chủ vẫn còn vang vọng trong tâm thức mỗi người, một mệnh lệnh không thể nghi ngờ, không thể kháng cự: giao toàn bộ quyền hành cho Phù Dung.
Một năm sau, tại Đại Lục Lục Huyết Hải, chiến kỳ của Hồn Môn đã tung bay trên khắp tro tàn của năm đại tông môn. Gió nơi đây không còn mang theo tiếng ma gào, mà là tiếng kim qua va chạm và mùi máu tanh còn chưa khô. Huyền thoại về một nữ nhân áo hai màu, người dùng mưu lược thay cho ma khí, dùng trí tuệ để điều binh khiển tướng, đã trở thành một nỗi kinh hoàng và cả sự kính sợ. Giờ đây, tất cả mọi ánh mắt, từ những kẻ quy thuận đến những tàn quân còn sót lại, đều đổ dồn về thành trì cuối cùng, chướng ngại vật cuối cùng trên con đường thống nhất: Thiên Lăng Tự.
Dưới sự thống lĩnh của nàng, một cuộc chinh phạt đẫm máu nhưng cũng đầy tính toán đã diễn ra. Đây không phải là một cuộc tàn sát mù quáng, mà là một sự bày bố tinh vi trên quy mô của cả một đại lục. Các chiến tướng của Hồn Môn, những kẻ vốn quen với việc dùng ma khí để nghiền nát đối thủ, giờ đây được kết hợp với những đội quân tinh nhuệ từ chính thế lực của Phù Dung, những người có kỷ luật và chiến thuật bài bản. Hai luồng sức mạnh, một cuồng bạo, một tinh vi, dưới sự điều phối của Phù Dung đã trở thành một lưỡi đao không gì cản nổi, càn quét khắp Lục Huyết Hải.
Trận chiến cuối cùng diễn ra tại Thiên Lăng Tự, tông môn cuối cùng còn ngoan cố chống cự. Tông chủ của họ, một lão già có khả năng tiên đoán, đã dựa vào địa thế hiểm trở và những đại trận phòng ngự kế thừa từ thượng cổ, cố gắng cầm cự suốt ba tháng ròng. Nhưng trước Phù Dung, mọi sự phòng bị đều trở nên vô nghĩa.
Đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn xuống tòa thành kiên cố của Thiên Lăng Tự đang chìm trong biển lửa, Phù Dung trong bộ xiêm y nửa đỏ nửa trắng tung bay trong gió, vẻ mặt không một gợn cảm xúc. Nàng không nhìn vào những trận pháp đang vận hành, mà nhìn vào trái tim của kẻ địch. Nàng biết, thứ duy nhất có thể phá vỡ sự phòng ngự này không phải là sức mạnh, mà là sự tuyệt vọng.
Tiếng tù và xung trận vang lên, Lâm Huyền Trạch tựa một mũi tên đen lao đi, dẫn theo ma binh Hồn Môn công thành như vũ bão, tiếng gầm thét và pháp thuật va chạm rung chuyển cả đất trời. Tông chủ Thiên Lăng Tự đứng trên thành, ánh mắt đầy khinh thường, tự tin rằng đại trận hộ sơn có thể chống đỡ mọi cuồng công.
Nhưng lão không hề hay biết, khi tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía chính diện, thì ở hậu phương, một bóng ma tử thần do Minh Tử Giám dẫn đầu đã lặng lẽ trồi lên từ lòng đất, mang theo lửa và sự chết chóc đến kho lương và nơi ở của những người mà các trưởng lão kia yêu thương nhất. Khi ngọn lửa bùng lên từ phía sau, khi tiếng kêu khóc của người thân vọng đến, đạo tâm của những kẻ đang vận trận lập tức rối loạn. Đại trận phòng ngự vốn kiên cố bắt đầu xuất hiện những sơ hở chí mạng
Chính vào khoảnh khắc đó, Phù Dung mới thực sự ra tay. Giữa tiếng gào thét của chiến trận, Phù Dung vẫn tĩnh lặng như một pho tượng ngọc
Nàng đưa tay lên, một đóa Ngọc Đàn không phải bằng năng lượng, mà như được kết tinh từ chính 'khái niệm' của sự thuần khiết, nở rộ trong lòng bàn tay. Nàng không thổi, chỉ khẽ nghiêng tay. Đóa hoa vỡ ra thành một cơn mưa bụi ánh sáng. Đó không phải là tấn công, mà là sự 'phán xét'. Mỗi hạt bụi ánh sáng chạm vào đại trận, không gây ra tiếng nổ, mà khiến các đạo văn tự, các mắt trận tự động 'quên' đi sự tồn tại của chính mình, lặng lẽ tan rã, trả lại cho đất trời sự nguyên sơ của nó.
Khi cánh cổng cuối cùng của Thiên Lăng Tự sụp đổ, Phù Dung mới cất lên một thanh âm lớn nhưng lại vang vọng khắp chiến trường, một mệnh lệnh cuối cùng cho cuộc chiến này:
"Kẻ nào thuận ta thì sống, chống ta thì chết! Giết hết những kẻ chống cự, không được làm tổn hại đến trẻ nhỏ và người dân vô tội!"
Lời nói vừa dứt, các tướng sĩ của Hồn Môn và Phù Dung, như những con mãnh hổ được tháo cũi, lao vào thành. Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm vang lên một lần cuối cùng rồi tắt hẳn. Sáu vị tông chủ của sáu đại tông môn, bao gồm cả lão già của Thiên Lăng Tự, đều bị giết sạch dưới lưỡi kiếm của Lâm Huyền Trạch và những tướng quân khác. Mọi sự chống cự đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đại Lục Lục Huyết Hải đã được thống nhất. Hồn Môn Tông, từ một thế lực hùng mạnh, nay đã chính thức trở thành một đế quốc hùng vĩ, độc bá cả một vùng tinh cầu. Các tu sĩ và những người còn sống sót của sáu tông môn, trước sức mạnh và uy thế không thể chống lại của Phù Dung, đều lần lượt quy thuận.
Vài ngày sau, tại Tạ Vô Nhai, một yến tiệc khải hoàn được bày ra. Tử khí ngàn năm của đại điện dường như bị tiếng cười nói và ánh lửa xua tan. Các chiến tướng Hồn Môn, vốn quen với sự im lặng chết chóc, nay ngồi cùng bàn với những binh sĩ Phù Dung có kỷ luật như sắt. Ban đầu còn có chút xa cách, nhưng dưới men rượu Huyết Hồn và những chiến tích vừa đạt được, họ bắt đầu cụng chén, kể lại những trận đánh, tiếng cười nói dần trở nên hòa hợp.
Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy phe của Phù Dung ngồi ngay ngắn, uống có chừng mực, trong khi đám tướng lĩnh của Hồn Môn thì đã bắt đầu ồn ào, cụng chén côm cốp, thể hiện hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Trên bảo tọa đúc từ bạch cốt của một con hung thú thời hoang sơ, Phù Dung ngồi đó, một mình.
Nàng vẫn vận bộ xiêm y nửa đỏ nửa trắng, một sự tồn tại vừa thanh khiết lại vừa ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, đối lập hoàn toàn với khung cảnh hỗn loạn, cuồng nhiệt phía dưới. Nàng lặng lẽ quan sát những thuộc hạ của mình, những kẻ đã cùng nàng vào sinh ra tử trong suốt một năm qua.
Khi không khí đã lên đến đỉnh điểm, nàng từ từ đứng dậy. Mọi âm thanh ồn ào trong đại điện lập tức im bặt. Hàng ngàn ánh mắt, mang theo sự kính sợ, ngưỡng mộ và cả một chút tò mò, đều đồng loạt hướng về phía nàng.
Lâm Huyền Trạch, người mang sát khí nặng nhất, bước tới, ánh mắt phức tạp cúi đầu: 'Bẩm Tông chủ, đại nghiệp đã thành, tất cả là nhờ mưu lược của người.' Phù Dung nhìn hắn, ánh mắt không tỏ vẻ kiêu ngạo, mà là sự thấu suốt. 'Không, Lâm tướng quân. Mưu lược của ta chỉ là nét vẽ trên giấy, chính máu của các huynh đệ đã biến nó thành hiện thực. Lâm tướng quân, hãy thay ta, kính những người đã ngã xuống một ly trước.' Nàng nói, rồi nâng chén của mình lên. 'Ly rượu này, ta không chúc mừng chiến thắng, mà là để tưởng nhớ những người đã ngã xuống, và để hứa với những người còn sống, rằng tương lai của Hồn Môn sẽ xứng đáng với sự hy sinh của họ! Cạn!'
"Vạn tuế! Phù Dung Tông chủ vạn tuế!" "Hồn Môn vạn tuế!"
Vô số các tướng lĩnh, binh sĩ đồng loạt đứng dậy, giơ cao chén rượu, hò reo vang trời. Tiếng hô hoán của họ như sấm rền, chấn động cả đại điện, thể hiện lòng trung thành và sự cuồng nhiệt tuyệt đối dành cho vị tân chủ nhân của họ. Một bữa tiệc hùng vĩ, một bữa tiệc của máu và hoa, của sự hủy diệt và tái sinh, chính thức bắt đầu.
Nhưng giữa biển người đang hân hoan cuồng nhiệt đó, Phù Dung, sau khi cạn chén rượu, lại lặng lẽ ngồi xuống bảo tọa. Vẻ mặt của nàng dù hài lòng, nhưng đôi mắt tím huyền bí lại hướng nhìn ra xa, xuyên qua những bức tường của Tạ Vô Nhai, nhìn về một phương trời xa xăm, nơi được gọi là Tử Môn Quan.
Nụ cười trên môi nàng vẫn còn đó, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một nét ưu tư, một nỗi chờ mong thầm kín mà không một ai ở đây có thể nhìn thấu. ...Tiếng hò reo bên tai dường như nhỏ dần, nhường chỗ cho tiếng nói từ sâu trong tâm khảm. 'Sư tỷ... một năm rồi. Muội đã làm được.' Nàng nhìn xuống biển người đang tung hô tên mình, nhưng trong mắt lại chỉ thấy một sự trống rỗng.
'Bọn họ tung hô muội như một vị thần, nhưng họ không biết, vị thần này cũng chỉ là một người đang chờ đợi.
Ngồi trên chiếc ngai vàng lạnh lẽo này, muội mới nhận ra, quyền lực thống nhất cả một đại lục cũng không thể lấp đầy sự trống vắng khi không có tỷ bên cạnh. Muội đã xây dựng cho tỷ một đế quốc... chỉ mong ngày tỷ trở về, để muội có thể quay lại đứng sau lưng tỷ, như trước đây.
Ngai vàng này... vốn không thuộc về muội. Nó là của tỷ, và sẽ mãi mãi là của tỷ.'
Giữa bữa tiệc chiến thắng ồn ào và náo nhiệt nhất, vị tân chủ nhân của cả một đại lục lại đang chìm trong sự cô độc của riêng mình, chờ đợi một người quay về.