Cherreads

Chapter 54 - CHƯƠNG 54: Tuyết Vực Vô Tận

Khi tiếng tung hô "vạn tuế" còn vang vọng trong huyết điện của Hồn Môn, khi rượu Huyết Hồn vẫn còn nồng ấm trên môi các chiến tướng, thì ở một góc trời bị lãng quên của vũ trụ, có một nơi không tồn tại khái niệm "ấm áp". Vũ trụ này vốn công bằng một cách tàn nhẫn. Nơi có kẻ khoác lên mình hoàng bào dệt từ chiến thắng, ắt sẽ có người chỉ còn lại tấm áo rách nát của sự sinh tồn.

Đây là Tuyết Vực. Một biển cả vô tận của sự lạnh lẽo, một tấm màn tang tóc trắng xóa đã xóa nhòa đi ranh giới giữa trời và đất, giữa sự sống và cái chết.

Tuyết. Tuyết ở khắp mọi nơi. Tuyết không còn là những bông hoa tinh khiết của trời cao, mà là bụi của những vì sao đã chết, là tro tàn của những kỷ nguyên đã bị đóng băng. Ngọn gió ở đây không chỉ rít gào, mà như đang thì thầm những lời nguyền rủa của giá băng, cố gắng thổi tắt đi đốm lửa sinh mệnh cuối cùng đang vật lộn trong tuyệt vọng. Không khí đặc quánh cái lạnh, một cái lạnh không chỉ làm đông cứng huyết nhục, mà còn như muốn đóng băng cả linh hồn.

Giữa nấm mồ trắng vô tận đó, một bóng người nhỏ bé, lảo đảo bước đi vô định.

Đó là một nữ tử, vóc người mảnh mai, yếu ớt tựa một cành liễu trước cuồng phong. Mỗi bước chân của nàng đều như kéo theo cả một ngọn núi băng, lún sâu xuống lớp tuyết dày đến ngang đùi, rồi lại nhọc nhằn rút lên trong vô vọng, để lại những hố sâu trống rỗng, nhanh chóng bị tuyết mới lấp đầy.

Bộ y phục trên người nàng đã không còn ra hình thù, chỉ là những mảnh vải rách rưới mỏng manh, không thể chống lại cái lạnh cắt da cắt thịt. Mái tóc đen dài của nàng giờ đây rối bù, bết lại vì băng tuyết, lòa xòa che đi một gương mặt đã trắng bệch vì lạnh và mất máu. Đôi môi nàng khô khốc, nứt nẻ đến bật máu. Trên làn da mỏng manh nơi cánh tay, những vết xước cũ mới chồng chéo, có vết đã đóng vảy tím bầm, có vết vẫn còn đang tứa máu, dòng máu đỏ thẫm vừa rỉ ra đã ngay lập tức đông cứng lại thành những chuỗi ngọc màu máu ghê rợn. Đó là những minh chứng câm lặng cho một cuộc chạy trốn kinh hoàng.

“Ta… đã nhiều ngày… không ăn gì…”

Một âm giọng khàn đặc, vỡ vụn bật ra từ cổ họng bỏng rát. Hơi thở của nàng đông lại thành một làn sương trắng mỏng manh rồi tan biến ngay lập tức. Cơn đói không còn là cảm giác nữa, nó đã hóa thành một con ác thú, cào xé lục phủ ngũ tạng, gặm nhấm từng thớ thịt, từng tế bào từ bên trong. Nàng đã thử ăn tuyết, nhưng cái lạnh buốt của nó chỉ càng làm nàng kiệt sức nhanh hơn.

Linh lực trong người đã sớm cạn kiệt. Thể lực cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng. Giờ đây, thứ duy nhất kéo lê tấm thân này đi về phía trước, chỉ còn là một tia ý niệm chấp nhất đến cố chấp.

Ý chí sắt đá được tôi luyện qua những năm tháng địa ngục, nay cũng đang lung lay như ngọn nến trước bão. Nàng cố gắng bám víu vào những hình ảnh ấm áp cuối cùng còn sót lại trong tâm thức: Bóng lưng trầm mặc của sư phụ, ánh mắt che chở của sư tôn Diệu Linh... Nhưng rồi, cơn đói và cái lạnh thực tại lại tàn nhẫn đánh cho những ảo ảnh đó tan nát, chỉ còn lại sự trống rỗng.

“Không lẽ… ta sẽ chết ở nơi này sao?”

Nàng cười khổ, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Trốn thoát khỏi một cái lồng son mục ruỗng, để rồi sa vào một nấm mồ băng giá không lối thoát.

Sau câu hỏi đó, chút sức lực cuối cùng dường như cũng đã bị rút cạn. Đôi chân nàng mềm nhũn. Thân hình mảnh mai tựa một con rối đứt dây, đổ ập xuống mặt tuyết.

Mềm mại, và lạnh lẽo.

Cảm giác tuyết lạnh áp vào má không còn buốt giá nữa, mà lại dịu dàng một cách lạ thường, như một vòng tay an ủi cuối cùng của tử thần. Nàng không còn sức để nhúc nhích. Mí mắt nặng trĩu, từ từ khép lại. Thế giới trước mắt nàng chìm vào một màu đen đặc quánh…

Bão tuyết vẫn gào thét, tàn nhẫn và vô tình, bắt đầu vùi chôn sinh mệnh nhỏ bé ấy vào sự lãng quên vĩnh hằng.

Nhưng rồi, giữa cơn cuồng nộ trắng xóa, giữa sự im lặng của cái chết đang đến gần, một điểm sáng nhỏ nhoi, như một đốm lân tinh giữa nấm mồ, bỗng nhiên xuất hiện. Nó ngưng tụ từ chính không khí, ngay phía trên thân thể đang dần bị tuyết phủ kín của nữ tử. Một hào quang mềm mại, không chói lóa, mang một màu xanh ngọc đậm, thuần khiết và ấm áp đến lạ thường.

Nó là một sinh linh.

Nó nhẹ nhàng bay lượn quanh thân thể đang bất động, như đang tò mò. Hào quang của nó tỏa ra, xua đi chút giá lạnh chết chóc xung quanh. Tuyết rơi xuống gần nó đều tan ra, tạo thành một khoảng không gian nhỏ bé, an toàn.

Sau một hồi lượn lờ, điểm sáng nhỏ bé ấy khẽ bay đến sát mi tâm của nữ tử. Nó không thì thầm, mà trực tiếp điểm nhẹ vào trán nàng.

Một luồng năng lượng ấm áp, tinh khiết như dòng suối mùa xuân chảy vào cơ thể đã lạnh cóng. Cùng với đó, một ý niệm dịu dàng, trong trẻo, mang theo sức sống, truyền thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm thức đã gần như lịm tắt của nàng:

"...đi theo ta nào..."

More Chapters