Sau khi thân ảnh nhỏ bé của nữ tử kia bị vực sâu đen thẳm của Tuyết Vực nuốt chửng, vận mệnh của nàng tạm thời chìm vào một ẩn số mịt mờ, tựa một hạt bụi trôi dạt giữa cõi hồng trần vô định, chờ đợi một bàn tay của định mệnh vén lên bức màn sương che phủ.
Nhưng ở một nơi xa xôi, một nơi bị ngăn cách bởi vô tận tầng không gian và những dòng chảy thời gian hỗn loạn, một thế lực hùng mạnh đã sừng sững tồn tại qua hàng nghìn vạn năm vẫn đang vận hành theo một trật tự của riêng nó, tựa một vì sao cô độc nhưng rực rỡ, không tuân theo bất kỳ chòm sao nào.
Tử Môn Quan.
Bên trong Vân Thánh Điện, đại điện sảnh chính của tông môn, không gian không phải là sự uy nghiêm lạnh lẽo của quyền lực, mà lại mang một vẻ đẹp mềm mại, thanh tao đến lạ thường. Toàn bộ đại điện dường như được nhuộm một màu hồng phấn dịu nhẹ, thứ màu sắc của những đóa đào tiên vừa hé nụ trong sương sớm, của ráng chiều vương trên những đám mây tiên bồng bềnh. Không khí ngập tràn một mùi hương ngọt ngào, thanh khiết, là sự hòa quyện giữa hương hoa đào và tiên quả, một mùi hương có thể thẩm thấu vào tận thần hồn, khiến tâm thần người ta bất giác thả lỏng, mọi ưu phiền, mọi tạp niệm của thế gian dường như đều tan biến giữa chốn bồng lai này
Những cột trụ bằng bạch ngọc không tì vết, cao sừng sững chạm đến mái vòm được điêu khắc hình ảnh những tiên nữ đang nhảy múa, tà áo lụa mềm mại như đang thực sự bay trong gió. Ánh sáng không đến từ nến hay dạ minh châu, mà từ chính những đóa hoa đào bằng tiên khí lơ lửng giữa không trung, tỏa ra thứ quang mang dịu nhẹ, ấm áp.
Thế nhưng, vẻ đẹp thần tiên thoát tục đó lại không thể xoa dịu được tâm tư của chủ nhân nơi này.
Trên bảo tọa bằng bạch ngọc vạn năm, một khối ngọc tinh khiết đến mức có thể soi tỏ cả tương lai và quá khứ, Diệu Linh Tiên Tử ngồi đó, một tay chống cằm, ánh mắt phượng xinh đẹp nhìn vào một khoảng không vô định. Nàng đã ngồi trầm tư như vậy suốt nhiều ngày qua, tựa một pho tượng ngọc mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa một nỗi cô liêu sâu thẳm. Kể từ khi Uyển Nhi trở về, nụ cười trên môi nàng dường như cũng nhiều hơn, sự băng giá ngàn năm trong mắt cũng có lúc tan đi. Nhưng niềm vui đó, lại như một chiếc chìa khóa, vô tình mở ra chiếc hộp ký ức đã bị phong ấn từ lâu, khiến những nỗi đau xưa cũ lại âm thầm gặm nhấm đạo tâm của nàng.
Nàng đang vui, một niềm vui thực sự sau hàng vạn năm cô độc. Niềm vui khi nhìn thấy sự ngây thơ của Uyển Nhi, khi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của con bé, khi cảm nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm vô điều kiện từ một sinh linh bé bỏng. Nhưng chính sự ấm áp đó lại càng làm cho ký ức về cái lạnh của quá khứ trở nên buốt giá hơn. Nàng nhớ về cha, về người đàn ông tuấn mỹ phi phàm nhưng lại phải một mình đối mặt với sự phán xét vô tình của Thiên Quy. Nàng nhớ về mẹ, về người phụ nữ dịu dàng đã dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy cho nàng một con đường sống. Nàng nhớ về những năm tháng cô độc đến cùng cực, lớn lên giữa một Hoang Giới đã chết, nơi bầu bạn chỉ có những cơn bão năng lượng hỗn loạn và tiếng gào thét của những tàn hồn.
Đạo tâm của nàng, vốn đã tôi luyện thành một khối băng vĩnh cửu sau khi báo thù, nay lại xuất hiện những vết rạn nứt li ti.
Bất chợt!
Đôi mày thanh tú của Diệu Linh khẽ chau lại. Sự trầm tư, u uẩn trong mắt nàng tức thì biến mất, nhanh như một tia chớp xé toạc màn đêm. Thay vào đó, là một tia sắc lạnh tựa băng tuyết vạn năm, một sự cảnh giác tuyệt đối. Thần thức của nàng, vốn đang lan tỏa khắp Tử Môn Quan như một làn sương mỏng, bỗng cảm nhận được một luồng khí tức lạ lẫm, một luồng khí tức không thuộc về nơi này, vừa vụng về xuyên qua tầng phòng ngự ngoại vi, đang tiến vào không gian của tông môn.
Luồng khí tức đó tuy cố gắng che giấu một cách tinh vi, ẩn mình trong những dòng chảy năng lượng tự nhiên, nhưng lại không thể thoát khỏi thần thức của Diệu Linh. Nó giống như một giọt mực đen, dù nhỏ đến đâu, cũng không thể nào hòa tan trong một hồ nước tinh khiết. Nó mang theo mùi của tử khí, của oán niệm đã tích tụ ngàn năm, một sự âm u, chết chóc đối lập hoàn toàn với tiên khí thuần khiết của Tử Môn Quan.
"Hừ, cũng có kẻ to gan." Một câu nói thì thầm, nhưng ẩn sau sự lạnh lùng đó là một ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ. Sự bình yên mà nàng vừa tìm lại được, hơi ấm của đứa trẻ đang say ngủ kia... quá mong manh. Bất kỳ sự xâm phạm nào, dù là nhỏ nhất, cũng như một lưỡi dao khơi lại vết sẹo cũ, đánh thức con Tu La đã ngủ yên vạn năm. "Lãnh địa của ta... không kẻ nào được phép vấy bẩn."
Không một lời báo trước, không một cử động thừa thãi, thân hình yêu kiều của nàng bỗng hóa thành một vệt lưu quang màu tím, lao vút lên. Nàng không đi qua cửa chính, mà bay thẳng, xuyên qua lớp ngói lưu ly của Vân Thánh Điện, xuyên qua cả Tỏa Cảnh Kết Giới – đại trận phòng hộ tối cao của tông môn – mà không gây ra một chút gợn sóng năng lượng nào. Thân pháp của nàng tự tại, phiêu dật, như thể mọi rào cản, mọi thiên lý nơi đây đều không tồn tại đối với nàng.
Đứng giữa không trung, tà áo cung trang màu tím khẽ bay trong gió, mái tóc dài tung bay tựa một dòng sông ngân hà. Diệu Linh hít một hơi thật sâu, tiên khí của đất trời hội tụ về phía nàng. Nàng không nổi giận, chỉ có sự lạnh lùng tuyệt đối trong đôi mắt. Bàn tay phải ngọc ngà của nàng từ từ giơ lên, năm ngón tay thon dài khẽ nắm lại.
Một quyền ấn mang hình dáng đầu một con sư tử uy nghiêm, được ngưng tụ hoàn toàn từ linh lực thuần túy nhất, từ từ hiện ra, tỏa ra một dải năng lượng màu vàng kim rực rỡ, chiếu sáng cả một góc trời. Quyền ấn đó không chỉ là sự ngưng tụ của năng lượng, mà còn là sự hiển hiện của đạo vận, của ý chí không thể lay chuyển.
"Dám tự tiện xông vào Tử Môn Quan của ta, dù là ai, cũng phải trả giá."
Nàng cất một lời dài, thanh âm không lớn nhưng lại mang theo uy lực của Đạo, vang vọng khắp không gian, khiến mây trời phải ngừng trôi, gió phải ngừng thổi. Rồi, một quyền được tung ra!
"Phi….Phong….Ngự...Tâm…..Quyền!"
Một chiêu thức được triển khai, nhưng lại không mang theo tiếng gió rít hay khí thế hủy diệt của những đòn tấn công thông thường. Thay vào đó, một cảnh tượng kỳ ảo và kinh hoàng hiện ra. Từ thân ảnh của Diệu Linh, hàng trăm, rồi hàng nghìn thân ảnh ảo mờ khác tách ra, mỗi thân ảnh đều mang một phần uy lực của bản thể, vận cùng một bộ cung trang màu tím, mang cùng một vẻ mặt lạnh lùng. Chúng không tấn công ồ ạt, mà di chuyển theo một trận đồ huyền ảo, như một bầy phượng hoàng đang múa, dệt nên một màn lưới bằng chính những đạo vận màu tím, mỗi một sợi lưới là một quy tắc bị bóp méo, phát ra thứ âm thanh xé rít của không gian bị nghiền ép. Màn lưới không khóa chặt, mà là 'nuốt chửng' khoảng không gian nơi kẻ lạ đang ẩn nấp, biến nó thành một nhà tù của sự hỗn loạn. Tấm lưới đó không phải để phòng ngự, mà là để phán xét, để bóp méo và nghiền nát mọi thứ bên trong nó.
"Xoảng! Xoảng! Xoảng!"
Một âm thanh chói tai như có hàng ngàn tấm gương pha lê bị đập vỡ cùng lúc vang lên. Khoảng không gian bị khóa chặt đó nổ tung từ bên trong. Một bóng đen từ trong đó bị hất văng ra ngoài, như một con diều đứt dây, bay xa cả vạn dặm, để lại một vệt máu tươi kéo dài trên bầu trời trong xanh của Tử Môn Quan.
Kẻ xâm nhập còn chưa kịp định thần, chưa kịp cảm nhận cơn đau từ lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, thì một luồng khí tức lạnh lẽo đã bao trùm lấy hắn. Không gian xung quanh như đông cứng lại.
Bóng đen còn chưa kịp ổn định thân hình sau cú va chạm kinh hoàng, còn chưa kịp xác định phương hướng, thì đồng tử trong mắt đã co rút lại. Nàng ta không cảm nhận được bất kỳ dao động không gian nào, không thấy một tia lưu quang, nhưng Diệu Linh... đã đứng ngay trước mặt, từ lúc nào không hay. 'Nhanh quá...' - một ý nghĩ tuyệt vọng vừa lóe lên trong đầu.
Gương mặt tuyệt mỹ của Diệu Linh không một gợn cảm xúc, bàn tay trái ngọc ngà, thon dài, đã nhẹ nhàng nhưng không cho phép kháng cự, bóp chặt lấy cổ họng của kẻ lạ mặt.
"Phệ Hồn Lão Ma," Diệu Linh cất tiếng, thanh âm lạnh như băng, mỗi một chữ thốt ra đều như một mũi dao băng đâm vào thần hồn đối phương, "cái đám tông môn nhà ngươi, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, các ngươi đến đây làm gì?"
Lúc này, hình hài thực sự của kẻ xâm nhập mới hiện rõ. Đó là một nữ tử vận hắc y, chính là Tông chủ của Hồn Môn. Nhưng giờ đây, vẻ uy nghiêm của một vị tông chủ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng và đau đớn tột độ. Nàng bị Diệu Linh siết chặt cổ, khuôn mặt sau lớp mặt nạ trắng trở nên tím tái, hơi thở tắc nghẹn. Nàng cảm nhận được, chỉ cần đối phương dùng thêm một chút sức, nguyên thần của nàng sẽ lập tức bị bóp nát.
"Bẩm… bẩm… Tiền Bối...." Nàng khó khăn khạc ra máu tươi, "tại hạ có mắt không tròng, không biết Thần uy, đã mạo phạm đến người… Xin… xin Tiền Bối tha mạng… Tại hạ đến đây… thực sự không có ác ý!"
Nghe được những lời đó, ánh mắt Diệu Linh khẽ động. Nàng cảm nhận được trong lời nói của đối phương không có sự dối trá, chỉ có sự sợ hãi tột độ. Nàng khẽ hừ lạnh một tiếng rồi buông tay ra.
Phệ Hồn Lão Ma lập tức rơi tự do, nhưng nàng nhanh chóng vận chút linh lực còn lại để ổn định thân hình. Nàng ôm lấy cổ, ho khụ khụ một cách dữ dội, cố gắng hít thở lại không khí trong lành nhưng xa lạ của Tử Môn Quan. Sau một hồi, nàng mới có thể đứng thẳng dậy, chỉnh đốn lại y phục và tư thế của mình, dù khí tức đã suy yếu đi rất nhiều và đạo tâm vẫn còn đang run rẩy vì kinh hoàng.
Diệu Linh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng ta. "Nói. Rốt cuộc đám quỷ ma các ngươi đến đây làm gì?"
Phệ Hồn Lão Ma hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại sự kinh hoàng và đau đớn trong lồng ngực. Nàng cung kính cúi đầu, một thái độ khiêm nhường chưa từng có ở một vị tông chủ.
"Tiền bối, chuyện này vô cùng hệ trọng. Xin người hãy cho tại hạ một cơ hội trình bày, vì lợi ích của tất cả chúng ta."