Không gian phía trên Tử Môn Quan, sau một khắc tĩnh lặng đến nghẹt thở, bỗng nhiên biến đổi một cách kỳ diệu. Cái lạnh thấu xương của sát khí, luồng uy áp kinh hoàng tựa như trời sập vừa rồi còn đè nặng lên vạn vật, khiến thần hồn của cả những bậc cường giả cũng phải run rẩy, nay lại tan biến như một giấc mộng hãi hùng vừa tỉnh.
Lời nói khẩn thiết nhưng không hề dối trá của Phệ Hồn Lão Ma - "Tại hạ đến đây... thực sự không có ác ý!" - dường như đã trở thành một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng chạm vào đạo tâm vốn đã đóng băng vạn năm của Diệu Linh Tiên Tử. Ngọn lửa phẫn nộ trong đôi mắt phượng tuyệt mỹ của nàng từ từ lắng xuống, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng sâu thẳm, một sự soi xét lạnh lùng nhưng không còn mang theo sát ý hủy diệt.
Diệu Linh không nói gì thêm, nhưng thiên địa lại tự mình đáp lời. Bầu trời u ám bỗng nhiên trong trở lại. Những đám mây đen cuồn cuộn do sát khí của nàng ngưng tụ nên giờ đây tan ra, để lộ vầng dương ấm áp của một buổi bình minh đang dịu êm ló dạng. Những tia nắng vàng kim đầu tiên, tinh khiết và mềm mại, xuyên qua những tầng mây tiên khí, chiếu rọi lên những mái ngói lưu ly của Tử Môn Quan, xua tan đi vẻ băng giá, chết chóc, trả lại cho nơi đây vẻ đẹp thanh tao, thoát tục vốn có. Không khí không còn nặng nề, dính nhớp mùi tử khí, mà trở nên trong lành, ngọt ngào hương hoa đào và tiên quả.
Sự thay đổi đột ngột của đất trời khiến Phệ Hồn Lão Ma không khỏi sững sờ. Nàng biết, đây không phải là sự biến đổi của tự nhiên, mà là sự thu liễm của tâm cảnh. Chỉ một ý niệm của người trước mặt cũng đủ để khiến thiên địa phải đổi thay, khiến ngày và đêm phải đảo lộn. Thực lực bậc này... đã vượt xa khỏi mọi sự tưởng tượng của nàng.
Giữa khung cảnh bình minh dịu êm đó, Diệu Linh sử dụng lĩnh vực của nàng - Cửu Thiên Thần Hư.
Nàng không kết ấn, không niệm chú. Nàng chỉ nhẹ nhàng đưa bàn tay trái thon thả của mình ra, một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt nhưng lại mang theo khí tức tựa như được tách ra từ chính cái thuở càn khôn chưa định hình, một sức mạnh mang theo cả mầm mống của sự sáng tạo và hơi thở của sự hủy diệt nguyên thủy nhất, từ lòng bàn tay nàng lóe lên. Ánh sáng đó không chói lòa, mà sâu thẳm, tựa như máu của một vì sao vừa mới khai sinh.
Nàng khẽ vung tay.
Một hành động nhẹ nhàng tựa như đang phất đi một hạt bụi vô hình.
Nhưng rồi, một cảnh tượng kinh thiên động địa, một màn thị uy còn đáng sợ hơn cả quyền ấn sư tử ban nãy, diễn ra trước mắt toàn bộ tu sĩ Hồn Môn đang ẩn mình.
Không gian không lập tức vỡ nát, mà bắt đầu bằng một sự tĩnh lặng đến rợn người. Không khí đặc quánh lại, ánh sáng bị bóp méo, tựa như cả bầu trời đang bị một bàn tay vô hình siết chặt. Rồi, một tiếng 'két' chói tai không phải từ vật chất, mà từ chính sự rạn nứt của pháp tắc vang lên. Vết rách đen ngòm đầu tiên xuất hiện, và từ đó, cả vòm trời như một tấm gương bị nện mạnh, vỡ tan thành ngàn vạn mảnh vụn không gian.
Không phải một vết rách, mà là hàng trăm, hàng nghìn vết rách khổng lồ đồng loạt xuất hiện, như thể cả bầu trời là một tấm gương pha lê khổng lồ bị một lực lượng không thể tưởng tượng nổi đập vỡ. Nhưng thay vì rơi xuống, những mảnh vỡ không gian đó lại bị một sức mạnh vô hình kéo giật ra, mở ra một không gian khác đằng sau nó.
Qua những cánh cổng không gian méo mó đó, lúc này hiện rõ toàn hàng trăm thuyền buồm của Hồn Môn. Chúng đang lơ lửng trong một chiều không gian hỗn loạn, bị giam cầm bởi những dòng chảy năng lượng cuồng bạo, không thể tiến, cũng chẳng thể lùi. Vẻ ngoài hùng vĩ, uy nghiêm của chúng giờ đây trông thật nhỏ bé và thảm hại, tựa như một đàn cá bị mắc kẹt trong một chiếc bình thủy tinh vô hình.
Phệ Hồn Lão Ma sau khi tĩnh lạc trên không trung đối diện với Diệu Linh, khi nàng nhìn thấy toàn bộ hạm đội của mình bị phơi bày ra như những con thú bị lột da, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nhưng đó không chỉ là sự sợ hãi, mà là sự tỉnh ngộ phũ phàng của một kẻ đánh cờ bỗng nhận ra mình không phải người chơi, mà chỉ là một quân tốt thí. Nàng kinh hãi không phải vì sức mạnh hủy diệt, mà vì sự tùy ý trong đó. Đối phương không chỉ có thể nghiền nát, mà còn có thể dễ dàng 'sắp đặt' lại sự tồn tại của cả một hạm đội. Đó là sự khác biệt về bản chất của Đạo, một vực thẳm không thể nào vượt qua. Đạo tâm vốn đã vững như bàn thạch của nàng, vào khoảnh khắc này lại xuất hiện những vết rạn nứt không thể cứu vãn. Ma khí mà nàng luôn tự hào, lần đầu tiên trong vạn năm, dường như muốn thoát khỏi sự khống chế, run rẩy không phải vì chiến ý, mà là vì sự sợ hãi bản nguyên nhất. Niềm kiêu hãnh của một vị Tông chủ... đã hoàn toàn vỡ nát. Nàng biết, chỉ cần một ý niệm của Diệu Linh, toàn bộ cơ nghiệp này sẽ bị nghiền nát thành bụi vũ trụ, không để lại một dấu vết.
Nàng không dám chần chừ một khắc nào nữa. Nàng khẽ cất giọng, một âm thanh mang theo uy nghiêm của một vị Tông chủ nhưng cũng ẩn chứa sự kính sợ tuyệt đối, được linh lực khuếch đại, truyền lên các thuyền buồm:
"Trưởng Lão Huyền Trúc và Trưởng Lão Tiêu Lam! Các ngươi còn không mau xuống kính lễ tiền bối Diệu Linh?!"
Một âm thanh vang vọng của Tông chủ Hồn Môn như một mệnh lệnh không thể kháng cự. Ngay lập tức, trên hai chiếc thuyền buồm dẫn đầu, hai bóng người, một vận hắc bào, một vận lam bào, mang theo khí tức của những bậc cường giả đứng đầu, vội vàng bay ra khỏi thuyền. Theo sau họ, hàng nghìn bóng đen khác cũng đồng loạt xuất hiện, khí thế hùng hậu, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự hoảng sợ và tuân phục.
Lúc này, Huyền Trúc và Tiêu Lam cùng hơn hàng nghìn tu sĩ của Hồn Môn xuất hiện phía sau Phệ Hồn Lão Ma, lần lượt cúi đầu chào Diệu Linh. Họ không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào dung mạo của vị tồn tại kinh khủng kia, chỉ có thể đồng thanh cất lên một tiếng hô mang theo sự kính sợ đến tận cùng thần hồn.
"Chúng Thần đệ tử Hồn Môn," một tiếng hô đồng thanh nhưng lại không hề hùng tráng vang lên. Đó là một hợp âm của sự khuất phục, một bản hòa ca của những đạo tâm vừa bị nghiền nát, mỗi một âm tiết đều run rẩy trong nỗi kinh hoàng và sự kính sợ tuyệt đối, vang vọng khắp không gian, chấn động cả tâm can.
"Kính bái Tiền bối Sử Thi Diệu Linh cao cao tại thượng!"
Bốn chữ "Sử Thi Diệu Linh" thốt ra, không phải là một danh xưng thông thường. Nó là một sự công nhận, một sự khẳng định về một đẳng cấp đã vượt ra ngoài phạm trù của Thần hay Tiên, một sự tồn tại mà mỗi hành động đều có thể được ghi lại thành một trang sử thi của vũ trụ.
Diệu Linh lúc này gật đầu nhẹ. Ánh mắt nàng lướt qua biển người đang cúi đầu, sự lạnh lẽo trong mắt đã hoàn toàn tan biến. Nàng biết, Hồn Môn đã thực sự khuất phục. Giết chóc thêm nữa cũng không còn ý nghĩa.
'Xem ra, các ngươi đến đây không chỉ để khoe khoang chiến thuyền. Đã có công mang ma khí đến làm vẩn đục tiên cảnh của ta, vậy thì không thể đi tay không. Ta mời các vị một chén rượu, xem như là để rửa sạch tử khí các ngươi vừa mang đến đây.'Nàng nói, thanh âm bình thản, mỗi một chữ đều là một sự khẳng định quyền uy, một lời ban ân mà không ai có thể từ chối.
Dứt lời, Diệu Linh truyền một âm thanh vang vọng xuống đại điện chính của nàng, nơi Tử Tâm vẫn đang chờ lệnh.
"Tử Tâm, con cho các thị nữ dâng tiệc và những món ngon lên Huyền Viên Trác, phục vụ chu đáo cho Hồn Môn Tông."
Rồi, như để thể hiện sự tin tưởng và xóa bỏ hoàn toàn bầu không khí căng thẳng, sau khi lời vừa dứt, Diệu Linh thi triển pháp ấn của nàng. Bàn tay ngọc ngà của nàng kết thành một ấn quyết huyền ảo, phức tạp nhưng lại vô cùng tự nhiên, thanh âm của nàng lại vang lên, lần này mang theo một sự uy nghiêm của kẻ làm chủ pháp tắc.
"Huyền… Cảnh… Trùy… Vệ… Thu!"
Theo mệnh lệnh của nàng, một đại trận tỏa cảnh bảo vệ tông môn từ từ thu lại. Màn lưới vô hình đang bao bọc lấy Tử Môn Quan, những trận đồ ẩn hiện trong không gian, tất cả đều lặng lẽ rút đi, tựa như những người lính trung thành đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về vị trí của mình. Và mở ra một không gian mới mẻ khác.
Lúc này, Tử Môn Quan bắt đầu hiện rõ một cách hoàn chỉnh trước mắt những vị khách đến từ Hồn Môn. Một tông môn hùng vĩ, tráng lệ đến mức không thể diễn tả bằng lời. Những tòa tiên cung lơ lửng giữa biển mây, những dòng thác ánh sáng chảy từ trên trời cao, và đặc biệt, là những pho tượng Thần Ma dường như được chính Đại Đạo tạc nên từ thuở hồng hoang, sừng sững gác cổng cho đại điện Môn Quan.
Những pho tượng đó không phải là vật chết. Chúng không chỉ 'tỏa' ra đạo vận, mà dường như đang 'hít thở' cùng với pháp tắc của cõi giới này. Ánh mắt chỉ vừa chạm vào pho tượng Thần Thú, các tu sĩ Hồn Môn đã cảm thấy huyết mạch ma thú trong cơ thể mình như bị đóng băng, phủ phục trước uy áp của thủy tổ. Nhìn sang vị Tiên Đế, đạo tâm lại như bị cuốn vào vòng xoáy sinh diệt của một tiểu vũ trụ, thoáng chốc đã trải qua vạn kiếp luân hồi. Chúng không phải là tượng, chúng là những trang sử thi đã hóa đá, và mỗi một ánh nhìn là một lần đọc.
Phệ Hồn Lão Ma và các trưởng lão Hồn Môn ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi dâng lên một sự thán phục và kính sợ đến tột cùng. Họ biết, đây mới chỉ là một góc nhỏ của Tử Môn Quan. Thực lực và nội tình của thế lực này, thực sự sâu không lường được.
"Các chư vị, mời." Diệu Linh khẽ phất tay, một con đường bằng mây trắng tự động hình thành, dẫn thẳng đến một tòa thủy tạ tuyệt đẹp lơ lửng giữa một hồ sen tiên khí ngút trời – Huyền Viên Trác.
Hàng trăm tu sĩ của Hồn Môn và hai trưởng lão, dưới sự dẫn dắt của Phệ Hồn Lão Ma, không dám có một chút thất lễ. Họ chỉnh đốn lại y phục, thu liễm lại toàn bộ ma khí, rồi cẩn trọng bước lên con đường mây, đi đến Huyền Viên Trác, nơi một hồi phong vân đầy ẩn số, một trường tranh đoạt vô hình đang chờ đợi họ.
Khi gót chân cuối cùng của phái đoàn Hồn Môn vừa chạm vào nền ngọc của Huyền Viên Trác, kết giới của Tử Môn Quan lại một lần nữa lặng lẽ khép lại. Nhưng lần này, nó không còn là một cái lồng của sự hủy diệt, mà là một tấm màn che thiên cơ, một lời tuyên bố rằng những gì sắp diễn ra nơi đây sẽ không thuộc về sự phán xét của thế gian. Cả không gian bỗng trở nên tĩnh tại, một sự tĩnh tại báo hiệu một cơn bão còn lớn hơn sắp nổi lên ngay tại chính bàn tiệc này.
Từ kẻ xâm lăng trở thành thượng khách, sự đảo lộn này khiến đạo tâm của mỗi cường giả Hồn Môn đều gợn lên những con sóng không thể bình lặng. Họ mơ hồ nhận ra, chuyến đi này không chỉ là một cuộc chạm trán sinh tử, mà là một sự dẫn dắt, một cơ duyên không thể chối từ. Bức tranh quyền lực của các cõi giới, có lẽ từ hôm nay, sẽ phải vẽ lại bằng một nét bút hoàn toàn khác, một nét bút mà ngay cả Phệ Hồn Lão Ma cũng không biết là do tay ai cầm.