Cherreads

Chapter 58 - CHƯƠNG 58: GIAO ƯỚC TRONG KIỆU HOA

Tại Huyền Viên Trác, sau những cuộc vui tiệc tùng, dư âm của tiếng đàn và điệu vũ vừa lắng xuống. Tiên khí ngút trời của Tử Môn Quan hòa quyện với ma khí đã thu liễm của Hồn Môn, tạo nên một khung cảnh kỳ lạ. Sự căng thẳng của cuộc đối đầu ban đầu đã nhường chỗ cho một sự kính nể và hiếu kỳ.

Các trưởng lão hai bên, sau khi nhận được cái gật đầu kín đáo từ chủ nhân, cũng bắt đầu có những cuộc giao lưu thăm dò. Trưởng Lão Huyền Trúc của Hồn Môn, kẻ quen dùng ma khí tôi luyện thân xác, lại không giấu được vẻ kinh ngạc khi được một tiên tử Tử Môn Quan mời nếm thử một đóa Bách Vị Liên có khả năng gột rửa tiên thiên trọc khí. Trong khi đó, một chiến tướng Hồn Môn khác, vốn chỉ biết đến chém giết, nay lại ngồi lặng đi trước điệu vũ Tố Nữ Thường Du của các thị nữ, trong ánh mắt thô kệch bất giác ánh lên một tia rung động chưa từng có. Có kẻ tìm thấy sự đồng điệu trong Đạo, hứa hẹn một ngày tái ngộ để luận bàn. Có người lại cụng chén kết giao, từ đối thủ trên chiến trường trở thành huynh đệ trên bàn rượu. Một mối liên kết mỏng manh nhưng đầy tiềm năng đang dần được hình thành giữa hai thế lực tưởng chừng không bao giờ đội trời chung.

Giữa khung cảnh đó, Phệ Hồn ngồi cạnh Diệu Linh, ánh mắt sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm không còn vẻ đề phòng, mà là một sự nghiêm túc tuyệt đối. Nàng biết, màn chào hỏi đã xong, đã đến lúc phải đi vào chuyện chính.

"Tiền bối," nàng khẽ cất tiếng, thanh âm đã được điều chỉnh để chỉ có hai người nghe thấy, "chúng ta cần một không gian riêng tư để tại hạ có thể trình bày rõ mục đích của chuyến đi này."

Diệu Linh không đáp, chỉ đưa mắt nhìn Phệ Hồn, một cái nhìn sâu thẳm tựa như muốn xuyên thấu cả linh hồn sau lớp mặt nạ. Rồi, nàng khẽ gật đầu.

Nàng phất nhẹ cánh tay phải của mình. Chiếc kiệu hoa lộng lẫy, vốn đang yên vị trên mặt hồ sen, bỗng tỏa ra ánh sáng tím huyền ảo. Không gian xung quanh hai người gợn lên như mặt nước, rồi trong chớp mắt, họ đã an tọa bên trong kiệu. Bốn con Bích Lạc thần thánh cất lên một tiếng hót trong trẻo, thân hình uyển chuyển đạp trên mây ngọc, kéo chiếc kiệu hoa bay vút lên, lướt đi trên biển mây, bắt đầu một cuộc du hành khắp Hoang Giới.

Bên trong kiệu hoa, tiên khí dồi dào, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Phệ Hồn Lão Ma đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi cung kính cúi đầu.

"Tiền bối, hôm nay tại hạ đến Tử Môn Quan của ngài, việc đầu tiên là xin được cáo lỗi về sự đường đột khi không gửi thư thông báo trước. Hành động đó là bất kính, mong tiền bối lượng thứ."

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Diệu Linh, sự chân thành không một chút giả dối.

"Thứ hai, tại hạ đến đây là mang theo thành ý của cả hai thế lực. Hồn Môn Tông và Phù Dung chúng ta, muốn được trở thành liên minh của Tử Môn Quan. Chúng ta nguyện ý cung cấp tất cả những gì Tử Môn Quan cần, từ linh thạch, vật bảo, cho đến các loại tài nguyên quý hiếm khác mà thế lực của chúng ta thu thập được."

Lời đề nghị được đưa ra, thẳng thắn và đầy sức nặng. Một liên minh giữa ba thế lực hùng mạnh, đủ sức làm thay đổi cục diện của cả vũ trụ.

Diệu Linh nhìn về phía vầng thái dương đang dần lịm tắt ở chân trời xa xôi, nàng đứng yên tĩnh lặng một hồi lâu, hai tay chắp sau lưng, tà áo cung trang màu tím khẽ bay trong gió. Nàng đang suy nghĩ. Một liên minh như vậy sẽ mang lại lợi ích to lớn, tạo ra một thế chân vạc vững chắc. Nhưng nàng cũng hiểu, cái giá phải trả cho một liên minh như vậy chính là sự tin tưởng, thứ mà nàng đã mất đi từ rất lâu rồi.

Thấy Diệu Linh im lặng, Phệ Hồn Lão Ma tưởng rằng nàng còn do dự. Nàng liền nói thêm, đưa ra con bài tẩy mà nàng cho là có sức nặng nhất:

"… Ngoài ra, tại hạ đến đây còn muốn dâng tặng cho tiểu đồ đệ của ngài một vài món quà ra mắt. Và... nếu được tiền bối cho phép, tại hạ thành tâm muốn thu nhận Uyển Nhi làm đệ tử ký danh, đưa con bé đến Hồn Môn tu luyện. Tại hạ tin rằng, tiên cảnh của Tử Môn Quan có thể bảo bọc cho đóa hoa không nhiễm bụi trần, nhưng Phản Vũ Trụ với sự khắc nghiệt của nó mới là lò luyện tốt nhất để tôi luyện nên một thanh thần kiếm có thể chém rách cả cửu thiên."

Lời nói vừa dứt, không khí trong kiệu hoa bỗng nhiên ngưng đọng.

Sự tĩnh lặng kéo dài đến ngạt thở. Diệu Linh không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng chính sự bất động đó còn đáng sợ hơn cả một cơn thịnh nộ. Tiên khí vốn đang dịu êm trong kiệu hoa dường như bị một luồng hàn ý vô hình hút cạn, khiến không gian trở nên khô khốc, ngột ngạt. Uy áp không phải là sự bùng nổ, mà là sự kiềm nén đến cực điểm của một quyền năng đang nguội lạnh, tựa như sự tĩnh lặng chết chóc trước khi thiên địa sụp đổ, ép Phệ Hồn phải lùi lại từng bước.

Một tiếng "Hừ!" lạnh lẽo, không lớn nhưng lại như một nhát búa vô hình nện thẳng vào đạo tâm Phệ Hồn. Nàng còn chưa kịp phản ứng, luồng khí tức dịu êm trong kiệu đã biến mất, thay vào đó là một uy áp nặng nề, đặc quánh như thủy ngân, ép nàng phải lùi lại.

"Hồn Môn?" Diệu Linh từ từ quay lại, thanh âm của nàng không còn vẻ trầm tư, mà là sự tĩnh lặng chết chóc của một vực sâu không đáy. Mỗi một chữ thốt ra đều như có băng tuyết ngưng tụ. "Nơi ma khí tung hoành, oán niệm ngút trời đó... ngươi muốn đưa đồ đệ của ta đến nơi đó tu luyện?" Đôi mắt phượng của nàng khẽ nheo lại, một luồng sát khí vô hình nhưng đủ để khiến không gian trong kiệu hoa phải rạn nứt. "Ngươi có biết, nếu con bé ở nơi của ngươi mà xảy ra bất kỳ chuyện gì không mong muốn... thì hậu quả sẽ là gì không?"

Phệ Hồn Lão Ma bị hất văng ra xa khoảng một trượng, đập lưng vào thành kiệu, khí huyết sôi trào,không dám có một chút ý niệm chống cự.

"Tiền bối, xin người bớt giận!"Nàng khẽ nói, giọng đầy khẩn thiết. "Nếu Uyển Nhi có mệnh hệ gì . Ngài có thể lấy mạng của ta, ngài có thể san bằng cả Hồn Môn Tông!"

Nàng ngẩng đầu, chiếc mặt nạ trắng không thể che đi sự kiên định trong đôi mắt đỏ.

"Việc tại hạ muốn nhận Uyển Nhi làm đồ đệ, tuyệt không phải là trao đổi. Mà vì ở Phản Vũ Trụ, linh khí dồi dào và các bí cảnh khắc nghiệt sẽ thực sự tốt hơn cho con đường tu luyện của một người có đạo thể như Uyển Nhi. Tại hạ chỉ muốn những gì tốt nhất cho con bé!"

Lúc này Diệu Linh nhìn vào đôi mắt chân thật đầy màu đỏ của Phệ Hồn. Nàng là ai chứ? Là một tồn tại đã nhìn thấu hồng trần, một ánh mắt dối trá không thể nào qua mặt được nàng. Nàng cảm nhận được lời nói của Phệ Hồn không có sự gian dối… trong suy nghĩ nội tâm của Diệu Linh, Phệ Hồn nói không sai, Phản Vũ Trụ quả thực là một tiểu vũ trụ dồi dào sinh khí, rất tốt cho Uyển Nhi tu luyện. Nơi đó có những thử thách mà Tử Môn Quan không có, có thể giúp đạo tâm của con bé trở nên vững chắc hơn.

Cơn thịnh nộ của nàng dần tan đi. Nàng biết mình đã phản ứng thái quá, nhưng bất cứ điều gì liên quan đến Uyển Nhi đều có thể chạm vào vết sẹo sâu nhất trong lòng nàng.

"Lấy gì để ta tin ngươi?"Nàng nói với Phệ Hồn, giọng đã bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn còn sự hoài nghi.

Phệ Hồn Lão Ma lúc này, không một chút do dự, cắn răng chịu đựng sự đau đớn xé rách linh hồn, lấy từ trong mi tâm của nàng ra một khối cầu năng lượng đen tuyền, bên trong là vô số linh hồn đang gào thét trong câm lặng, từ từ được kéo ra. Mỗi một tấc nó rời khỏi cơ thể, khí tức của Phệ Hồn lại suy yếu đi trông thấy, nhưng ánh mắt sau chiếc mặt nạ lại càng thêm kiên định. Đó là một khối cầu năng lượng nhỏ, nhưng lại ẩn chứa toàn bộ tinh, khí, thần của một vị cường giả đỉnh cao – đó là nguyên thần bản mệnh của Phệ Hồn.

"Đây là nguyên thần của tại hạ," nàng nói, giọng nói yếu đi vài phần sau khi tách nguyên thần ra khỏi cơ thể, nhưng lại vô cùng kiên định. "Tại hạ xin giao nó cho tiền bối giữ. Nếu Uyển Nhi có bất kỳ mệnh hệ gì, ngài chỉ cần một ý niệm là có thể khiến tại hạ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh."

Một hành động đánh cược cả tính mạng và đạo quả tu hành của mình. Một sự tín nhiệm tuyệt đối.

Lúc này, Diệu Linh nhìn vào Phệ Hồn, rồi lại nhìn khối nguyên thần đang lơ lửng, nàng suy nghĩ trong tâm thức. Nàng nghĩ về tương lai của đồ đệ, về con đường tu luyện đầy chông gai phía trước. Lời nói của Phệ Hồn, quả thực có lý.

Cuối cùng, nàng cũng đưa ra quyết định.

"Được," Diệu Linh lúc này nói với Phệ Hồn. Nàng không nhận lấy nguyên thần, mà phất tay ra hiệu cho Phệ Hồn thu nó lại. "Ta tạm thời tin ngươi. Nhưng... ta hy vọng ngươi sẽ không lặp lại sai lầm của Tàng Vân Tông."

Phệ Hồn lúc này vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra… Nàng đã nghe về trận đại náo của Diệu Linh, nhưng không biết nguyên nhân sâu xa.

'Tàng Vân Tông... sai lầm? Lời cảnh báo của Diệu Linh, cộng với những gì Phù Dung đã kể... lẽ nào không chỉ đơn giản là chuyện có mắt không tròng?' Trong một thoáng, Phệ Hồn đã xâu chuỗi được những manh mối. Nàng ngẩng đầu, cất tiếng hỏi, thanh âm không chỉ là sự hiếu kỳ, mà còn là sự thăm dò của một người đang bước vào một trường tranh đoạt vô hình: "Tại hạ ngu muội, chỉ nghe danh họ mắt mù không thấy trân bảo, nhưng không rõ ngọn ngành. Kính xin tiền bối chỉ giáo, để tại hạ biết đường mà tránh, không phụ sự tín nhiệm của người."

Một câu hỏi mở ra một bí mật khác, một câu chuyện về sự phản bội và nỗi đau, một lời cảnh tỉnh mà Diệu Linh muốn dùng để thử thách lần cuối cùng người đồng minh mới này.

More Chapters